“Quả thực là thần thiếp đã nhắc đến với Hoàng thượng trước. Khi đó thần thiếp nhìn thấy trong điện nương nương có treo một chiếc roi ngựa, liền đoán rằng nương nương có phần yêu thích chuyện này, nên mới mạo muội suy đoán tâm ý nương nương, mong nương nương lượng thứ.”
Ánh mắt Thẩm Ly Châu khẽ liếc qua một chiếc roi ngựa lẫn trong đống vật dụng đặt ở góc tường, mắt nàng khẽ lay động, trên mặt mang theo đôi phần bất an.
“Ngươi còn có thể nhớ đến sở thích của bản cung, bản cung nào có lý do trách phạt ngươi? Ngươi thật là tâm tư tinh tế, ngay cả một chuyện nhỏ như vậy cũng có thể để ý được.”
Hoàng hậu dịu giọng nói.
Hôm qua nghe Hoàng thượng đề cập đến chuyện này, quả thực nàng cũng có chút bất ngờ, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác nao nao đã lâu không có. Từ sau khi xuất giá vào cung, nàng chưa từng có cơ hội cưỡi ngựa săn bắn nữa.
Hoàng thượng xưa nay không chú ý đến những việc nhỏ nhặt như thế, mà nàng cũng chưa từng chủ động nhắc tới. Sinh thần những năm trước cũng chỉ theo lệ cũ mà làm. Đến khi nghe Hoàng thượng nói là ý của Chiêu tài nhân, nàng mới bừng tỉnh hiểu ra — ý tưởng như vậy, quả nhiên chỉ có Chiêu tài nhân tâm tư tỉ mỉ, thấu đáo mới có thể nghĩ đến.
“Nương nương thích là thần thiếp đã mãn nguyện rồi. Thần thiếp không có gì quý giá để dâng làm lễ mừng sinh thần, chỉ tự tay may một đôi hộ tất và hộ cổ tay. Chỉ là nữ công không khéo, nếu nương nương không chê, xin thử dùng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT