Lạnh quá… Cái rét buốt lan khắp toàn thân như thể muốn thấm vào tận xương tủy, sao lại lạnh đến thế…
Thẩm Ly Châu cảm thấy mình như đang chìm dưới đáy nước tăm tối mịt mùng, dẫu có vùng vẫy thế nào cũng chẳng thể mở mắt ra được.
“Ngự y, chủ tử cứ nói lạnh mãi như vậy, phải làm sao đây? Vì sao chủ tử vẫn chưa tỉnh lại?” Văn Lam ngồi nơi mép giường, ánh mắt đau xót nhìn Thẩm Ly Châu đang sốt đến đỏ bừng cả khuôn mặt, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra nơi thái dương, toàn thân run rẩy, miệng cứ khe khẽ thốt lên hai chữ "lạnh quá".
Nàng một tay cầm khăn lụa thấm nước ấm lau những giọt mồ hôi trên trán chủ tử, một tay lại khẽ khàng đắp thêm một lớp chăn nữa lên người Thẩm Ly Châu.
Văn Dao đứng bên đầu giường, sắc mặt trống rỗng. Nàng đến giờ vẫn chưa hoàn hồn. Rõ ràng khi nãy chủ tử phân phó nàng đi đỡ Lâm quý nhân, nàng mới đi được hai bước thì thấy Lâm quý nhân trượt chân. Nàng đang định đưa tay đỡ lấy, thì khóe mắt lại thấy chủ tử cũng vươn tay ra. Trong khoảnh khắc ấy, chủ tử lại xoay người rơi xuống hồ.
Nàng hoảng hốt đến mất cả phương hướng, nhất thời không biết phải làm gì, chỉ thấy mấy cung nhân lập tức nhảy xuống cứu chủ tử lên. Nàng chỉ nhớ rõ mình ôm chặt lấy thân thể ướt lạnh của chủ tử, một đường theo về lại Chung Ngọc Hiên. Đến khi thái y đến chẩn trị, nàng mới như bừng tỉnh, hiểu ra đã xảy ra chuyện lớn.
“Lâm quý nhân, ngươi nói xem, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Hoàng hậu ngồi ở vị trí chủ tọa ngoài sảnh Chung Ngọc Hiên, nét mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lâm quý nhân đang đứng bất an phía dưới.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play