Lộc Khả đương nhiên không tham gia vào cuộc náo nhiệt đó. Khi đám người dần tản đi cô mới từ tốn ăn xong bữa sáng rồi quay trở về nhà, lười biếng nằm dài trên ghế sofa.

Cô không bật TV, chỉ đắp một chiếc chăn mỏng rồi thiếp đi trong sự yên tĩnh.

Dì Triệu đến đúng giờ như thường lệ, nấu nướng rất nhanh chóng, đổi món liên tục, ba món mặn một món canh. Lộc Khả trong lòng cũng không khỏi tán thưởng, tay nghề của dì đúng là xuất sắc, mấy ngày rồi mà chưa món nào bị lặp lại.

Sau bữa trưa cô lại nằm nghỉ trên ghế sofa. Hôm nay chẳng có chuyện gì đáng làm, toàn thân uể oải, mệt mỏi, chỉ muốn nằm im không nhúc nhích.

“Cốc cốc cốc — cốc cốc cốc —”
Một lúc sau, khi Lộc Khả vẫn còn ngái ngủ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

“Cốc cốc cốc — cốc cốc cốc —”
Tiếng gõ nhịp nhàng, lặp lại mang theo sự kiên quyết khiến người ta cảm thấy không mở cửa là không được.

Lộc Khả thở dài, đành đứng dậy ra mở cửa. Đập vào mắt là một người đàn ông dáng cao gầy, đội mũ lưỡi trai kéo sụp xuống không nhìn rõ mặt. Tay anh ta cầm một cuốn sổ và cây bút, trên lưng đeo ba lô, mặc đồng phục lao động với dòng chữ "Ban quản lý khu dân cư" in lệch một bên.

“Xin hỏi anh là ai? Có việc gì không ạ?” Lộc Khả mơ hồ hỏi, ánh mắt không thể nhìn rõ đối phương.

Người kia trả lời bằng giọng khàn khàn như nghẹn lại: “Đăng ký thông tin hộ dân.”

“Rầm”
Đột nhiên cánh cửa phòng đối diện bật mở. Giọng của dì Lưu vang lên đầy cáu kỉnh:
“Ai đấy? Giữa trưa không để người ta ngủ yên nữa hả!”

Nhưng ngay khi thấy Lộc Khả đứng ở cửa, nét mặt bà liền thay đổi, nở nụ cười thân thiện để lộ tám chiếc răng trắng đều: “Ôi Tiểu Lộc cũng ở đây à? Chuyện gì vậy con?”

“Dì Lưu” Lộc Khả quay đầu theo hướng giọng nói, khẽ mỉm cười chào.

“Đăng ký hộ dân” Người đàn ông kia cũng đồng thời lên tiếng, giọng trầm và khàn.

Dì Lưu cười nhạt, lập tức quay sang chất vấn anh ta:
“Cái gì mà đăng ký? Mới tháng trước chẳng phải vừa làm rồi sao? Không lưu trữ thông tin à? Khu này thì trị an không lo, lại còn rảnh đi làm mấy thứ này?”

Lạ ở chỗ, Lộc Khả chưa từng thấy dì Lưu bước ra khỏi nhà, vậy mà bà lại nắm rất rõ chuyện trong khu. Trong phó bản, những ngày qua cũng chưa từng thấy bất kỳ người thân nào của bà xuất hiện, Lộc Khả cũng chỉ gặp mình dì Lưu, chưa từng thấy ai khác ra vào nhà bà.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai vẫn giữ giọng trầm, chậm rãi giải thích:
“Chính vì lo ngại an toàn, ban quản lý yêu cầu rà soát lại toàn bộ thông tin các hộ dân.”

“Rồi rồi, con bé Tiểu Lộc này không tiện, để tôi giúp nó điền cho.” Dì Lưu liền chủ động bước lên, giật lấy cuốn sổ trên tay người đàn ông rồi lật xem. Bên trong đã có vài trang ghi chép kín chữ.

Người đàn ông không phản ứng gì, thậm chí còn đưa luôn cây bút cho bà.

“Cảm ơn dì Lưu” Lộc Khả lễ phép cảm ơn, liếc mắt nhìn thoáng qua hai người ngoài cửa rồi từ tốn xoay người định quay vào phòng.

“Chuyện nhỏ thôi mà” Dì Lưu khoát tay, tỏ vẻ không mấy quan tâm, còn không quên dặn dò:
“Tiểu Lộc gần đây nhớ chú ý nghỉ ngơi, sắc mặt con dạo này trông tiều tụy lắm.”

Lộc Khả gật đầu cho có lệ rồi khép cửa lại, quay lại nằm trên ghế sofa. Thật ra cô cũng rất muốn ngủ một giấc thật ngon, đáng tiếc là mỗi đêm đều thao thức đến trắng đêm. Cô chỉ có thể tranh thủ ngủ bù vào ban ngày, dù chỉ là những khoảnh khắc chợp mắt ngắn ngủi. Nhưng Lộc Khả không thể cứ nằm mãi trong nhà như vậy được — cô còn có kế hoạch của riêng mình.

Chẳng lẽ mấy bác trai bác gái thực sự đã kéo nhau lên văn phòng ban quản lý khu để làm ầm lên? Mà ban quản lý thật sự đã cử người xuống kiểm tra? Trước là đăng ký hộ dân, sau là tổ chức tuần tra? Hiệu suất của ban quản lý từ khi nào lại nhanh đến thế?

Sau đó, dì Lưu lại “vừa đúng lúc” xuất hiện...

Lộc Khả ôm chăn mỏng, tựa trên sofa nhắm mắt, hai chân nhẹ nhàng đung đưa qua lại, trông có vẻ rất thư thái. Nhưng không khí lạnh len lỏi qua làn da trần khiến cô bất chợt rùng mình một cái.

Rõ ràng nhiệt độ điều hòa vẫn như cũ nhưng không hiểu sao lại thấy càng lúc càng lạnh.

“Tích tích tích ––– tích tích tích ––– hiện tại là 15 giờ.”
Nghe tiếng báo giờ, Lộc Khả mở mắt, ngồi dậy thu dọn qua loa rồi dắt Bì Bì xuống lầu đi dạo. Dù không thực sự ngủ được nhưng nhắm mắt nghỉ một chút cũng đỡ mệt.

Buổi chiều ba giờ, thời tiết hơi oi bức nhưng gió nhẹ lướt qua mang lại chút mát mẻ. Lộc Khả dắt Bì Bì đi dọc con đường cây xanh trong khu, bắt gặp vài nhóm người qua lại.

Phần lớn là những người dáng cao gầy, mặc đồng phục bảo vệ hoặc ban quản lý, đầu đội mũ lưỡi trai giống nhau, thắt lưng đeo dùi cui và thiết bị liên lạc. Họ đi theo nhóm nhỏ tuần tra quanh khu dân cư.

Thấy Lộc Khả dắt chó một mình, có người còn lên tiếng hỏi xem cô có cần giúp đỡ gì không nhưng đều bị cô khéo léo từ chối.

Dần dần gương mặt Lộc Khả cũng trở nên quen thuộc với những người này. Một cô gái mù dắt theo chú chó lớn, lông đen tuyền, có dáng vẻ quý tộc nước Đức, hình ảnh như một “biểu tượng” riêng trong khu dân cư.

Dắt Bì Bì hoàn thành “nhiệm vụ” dạo chơi như mọi khi, cô nhanh chóng quay trở lại nhà. Cô không thể tự ý rời khỏi khu này. Mà ngoài những tòa nhà cao tầng, chốt bảo vệ, và khu trung tâm hoạt động người cao tuổi, nơi này cũng chẳng có gì đặc biệt.

Dựa theo “thiết lập nhân vật” của mình, Lộc Khả là người ít giao du nên cô cũng không thể tùy tiện tiếp cận các tòa nhà khác, càng không thể chủ động làm thân với bảo vệ. Việc dò hỏi tình hình trong khu vào lúc này nghe qua đã thấy không hợp lý.

Một cô gái mù sống đơn độc, vốn không có lý do gì để quan tâm đến việc nhà ai bị trộm, hay nhà nào bị vỡ kính.

Khi về đến tầng nhà mình, Lộc Khả không thấy dì Lưu xuất hiện ở cửa như mọi lần. Có vẻ buổi chiều hôm nay dì chỉ "xuất hiện một lượt" coi như đã hoàn thành "nhiệm vụ trong ngày". Dì Lưu giống như một nhân vật không yên ổn, cứ luôn hành xử kỳ lạ trước mặt Lộc Khả, không hề che giấu gì.

Còn Lộc Kiến Tinh hôm qua, sau một lần đến lắp đặt camera, anh cũng đã biến mất không tăm tích.

Dì Triệu, người có liên hệ với anh thì lại quá mức trầm mặc, ít nói, có phần e dè, nhưng mỗi ngày vẫn cẩn thận hoàn thành công việc của mình. Nhìn chung, bà không có bất kỳ dấu hiệu đe dọa nào.

Còn những người khác trong khu, dường như không hề liên quan gì đến Lộc Khả. Không giao tiếp, không quen mặt, thậm chí không biết tên họ... đúng kiểu "NPC qua đường" trong một trò chơi.

Hung thủ vẫn bị màn sương mù dày đặc che phủ... Mà phía sau tất cả dường như có một bàn tay vô hình đang âm thầm thúc đẩy mọi chuyện xảy ra.

Nước từ người Lộc Khả nhỏ xuống nền nhà, hơi nước ấm lan tỏa khiến cô càng thêm hoang mang. Gạch men ướt lạnh, tường phòng tắm cũng rịn đầy nước, trên mặt đất lấm tấm những vũng nước nhạt màu. Năm ngón tay của cô xuyên qua tóc, kéo xuống vài sợi tóc mái bị rối.

Sau khi tắm xong cô mặc áo ngủ, dùng khăn lau tóc ướt sũng, ánh mắt lướt qua sàn nhà lát gạch men. Cô thầm nghĩ: Dì Triệu di dọn phòng vệ sinh thật kỹ, ngay cả một sợi tóc cũng không bỏ sót.

Cô sấy sơ tóc trong phòng ngủ rồi quay lại phòng khách ngồi xuống ghế sofa.

“Tích tích tích ––– tích tích tích ––– hiện tại là 17 giờ.”
Dì Triệu đến đúng giờ, lặng lẽ bước vào với một túi lớn toàn rau củ và thịt. Bà khẽ gật đầu chào rồi bắt đầu công việc buổi tối.

Dọn dẹp xong bữa tối, bà gom tất cả rác trong ngày vào túi nilon lớn màu đen lặng lẽ xách đi. Bóng lưng khom khom của bà dần khuất sau cánh cửa.

Lộc Khả ngồi yên ăn cơm tối. Trong phòng chỉ còn lại tiếng đũa va vào bát, âm thanh khẽ khàng của mâm đĩa chạm nhau. Không còn là sự mỏi mệt thể xác nữa mà là sự mệt mỏi trong tâm hồn.

Thanh kiếm Damocles lơ lửng trên đầu cô. Cô bôn ba khắp nơi, mệt mỏi nhưng vẫn phải tiếp tục bước đi.

Còn ba ngày nữa, mà sau phó bản này có thể sẽ còn nhiều hơn nữa...

Liệu cái khiến người ta sợ hãi là cái chết, hay chính là việc bị đẩy xuống vực sâu, mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút đều chìm trong tuyệt vọng không biết tên? Không có lấy một ngày yên bình.

“Gâu” Một tiếng sủa lớn của Bì Bì vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ đang trượt dốc của cô, kéo cô ra khỏi mê cung tuyệt vọng.

Kỳ lạ thật, sao cô lại đột nhiên xuất hiện những ý nghĩ bi quan như vậy? Tại sao lại cảm thấy tất cả đều là vô vọng, đều là phí công? Rõ ràng cô luôn rất kiên định với mục tiêu quay trở lại thế giới của mình cơ mà!

Phải có thứ gì đó đang âm thầm làm ô nhiễm ý chí và tinh thần của cô.

Lộc Khả đưa tay sờ vào chiếc vòng cổ trước ngực, vuốt nhẹ mặt dây chuyền hình hoa hồng. Trong lòng cô tự nhủ, lặp đi lặp lại: "Mình sẽ trở về nhà."

Ăn thêm vài miếng, cô buông đũa, đứng dậy, kéo ghế ra rồi ngồi xuống, ôm Bì Bì đang nằm bên chân vào lòng. Cô nhắm mắt dụi đầu vào lớp lông mềm, lặng lẽ nói trong lòng: “Cảm ơn mày, Bì Bì.”

Bì Bì dùng ánh mắt đầy thông cảm nhìn Lộc Khả, nhẹ nhàng giơ chân trước chạm vào đầu cô như hiểu rằng bây giờ cô cần một cái ôm, cần được an ủi.

Sau một lúc ôm chặt lấy Bì Bì, Lộc Khả mới từ từ bình tĩnh lại. Cô sờ đầu nó vài cái rồi đứng dậy trở về phòng.

Ngay khi cửa phòng ngủ khép lại, lớp ngụy trang cũng theo đó rơi xuống. Vai cô chùng xuống, cô đưa tay lau đi giọt nước mắt bên khóe mắt. Đôi mắt đỏ hoe dường như trở nên càng thêm kiên định.

Phía trước có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ khi dấn bước mới biết được!

Cô hít một hơi thật sâu, lên giường nhắm mắt lại, kéo chăn đắp lên người, lặng lẽ chờ đợi màn đêm buông xuống.

Có lẽ sau khi trải qua sự thanh lọc về tinh thần, Lộc Khả cảm thấy nhẹ lòng hơn. Cô ngủ được vài tiếng ngon lành, không còn những giấc mơ kỳ lạ, không còn lo lắng đoán già đoán non, cũng không còn nỗi sợ mơ hồ về kết cục không rõ ràng.

Lần này cô thực sự được nghỉ ngơi.

Tất nhiên, đêm vẫn sẽ có những kịch bản quái đản chờ sẵn, nhưng giờ đây Lộc Khả chỉ hy vọng có thể từ “trò chơi luyện ngục nơi nhân gian” này tìm ra thêm manh mối.

Tiếng gào khóc, những tiếng thét tuyệt vọng, tiếng cầu cứu bi thương... Tất cả chỉ là bàn đạp để bước qua cửa ải.

Cô phải vững tin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play