Lộc Khả nghiêng đầu tìm kiếm âm thanh mơ hồ vừa vang lên, trên mặt là vẻ mờ mịt khó hiểu. Bì Bì thì lại tỏ ra khá thân thiết, chạy chậm mấy bước về phía trước rồi cọ nhẹ vào cổ chân người đàn ông.

“Em đi đâu vậy?” Giọng người kia có phần lạnh lùng pha chút nghi ngờ.

“À… Em xuống lầu tham gia buổi tập thể dục sáng với mấy bác hàng xóm ạ?” Lộc Khả lưỡng lự trả lời, cảm thấy người trước mặt dường như có quen biết với mình?

“Ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa cũng tốt” Lộc Kiến Tinh nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt cô một lúc lâu. Đôi mắt ấy vẫn sáng trong, ngây thơ khiến người ta không nỡ trách móc. Chỉ tiếc là… cơn giận vừa nhen nhóm cũng vì thế mà tan biến mất.

Ra ngoài hít thở không khí cũng tốt. Cô ấy cứ ở trong nhà cả ngày, than thở, tách biệt với thế giới như thế cũng không ổn. Có lúc anh thật sự lo Lộc Khả sẽ nghĩ quẩn… Trong nhà bác chỉ còn lại mỗi cô ấy. Nghĩ tới đây anh lại thấy mừng vì ít ra cô ấy vẫn còn phản ứng, biết giận dỗi một chút.

Một loạt suy nghĩ lướt qua trong đầu anh, đồng thời anh cũng bấm mật mã mở cửa nhà.

Ơ? Còn nhớ mật mã cửa nhà nữa? Không lẽ là… Lộc Kiến Tinh? Lộc Khả miễn cưỡng đối chiếu cái tên từng ký trên hợp đồng với người trước mặt, rồi cũng lặng lẽ đi theo vào nhà.

Vừa bước vào Lộc Kiến Tinh liền như một người chủ nhà thực thụ, ngồi xuống ghế sofa rồi nói thẳng:

“Nghe nói gần đây khu này an ninh không tốt lắm, camera giám sát và bảo vệ đều bị cắt giảm?”

“Chắc là vậy ạ… Em nghe bác trai bác gái nói thế.” Lộc Khả trả lời, vì không nhìn thấy nên cô chỉ biết qua lời người khác.

“Lát nữa anh sẽ gọi người tới lắp thêm camera giám sát và thiết bị báo động cho nhà em. Chiều nay anh phải đi công tác vài hôm ở khu bên cạnh, có chuyện gì thì nhớ báo cho dì Triệu giúp em nhé!” Giọng anh mang chút lo lắng, dặn dò như một người anh cả.

“Vâng, em biết rồi.” Lộc Khả nhẹ nhàng đáp rồi đóng cửa, tháo dây xích cho Bì Bì và chậm rãi đi về phía sofa, ngồi xuống cách Lộc Kiến Tinh một khoảng.

Lộc Kiến Tinh nhìn dáng vẻ giữ khoảng cách của cô, vừa buồn cười vừa có chút bất đắc dĩ. Dù gì hồi nhỏ hai người cũng hay không ưa nhau thật, nhưng anh đâu có ăn thịt cô được mà phải sợ vậy chứ?

Dù sao cũng không tiện nói gì thêm, anh lấy điện thoại ra gọi người đến lắp camera và thiết bị báo động. Một lúc sau hai người thợ đã có mặt cùng với dụng cụ và chiếc thang.

Để tránh không khí tiếp tục lúng túng, Lộc Kiến Tinh đứng dậy theo sát thợ để giám sát quá trình lắp đặt, Bì Bì cũng lon ton theo sau làm "trợ lý" nhỏ.

Hai người thợ – một người cao gầy, ít nói, chỉ tập trung vào công việc. Người còn lại hơi thấp, mập một chút nhưng hoạt bát, vui vẻ. Vừa làm vừa trò chuyện, anh ta vừa hỏi vị trí lắp đặt, vừa giới thiệu ưu điểm của sản phẩm, không quên tranh thủ chào hàng thêm vài món.

Trong khi đó, để xua tan sự im lặng, Lộc Kiến Tinh bật TV rồi ném điều khiển sang cho Lộc Khả: “Tự chọn kênh đi.”

Lộc Khả đành đưa tay ra mò lấy điều khiển, đổi qua lại vài kênh một cách lơ đãng. Trong lòng thầm lẩm bẩm: “Có chút quan tâm nhưng không quá nhiều”.

Bì Bì thì lại rất thích Lộc Kiến Tinh, vẫy đuôi mừng rỡ quanh anh một lúc không được đáp lại mới quay về nằm dưới chân Lộc Khả.

Camera giám sát được lắp ở góc tường giữa phòng vệ sinh và phòng ngủ, dán sát trần nhà, vị trí vừa vặn có thể bao quát được phòng khách, phòng bếp và khu vực cửa chính. Bên ngoài, một chiếc camera nữa được gắn ở sát trần gần cửa ra vào, đúng tầm để nhìn từ cửa chính — hành lang — đến thang máy.

Thiết bị báo động được đặt cạnh ổ nằm của Bì Bì, đúng với mong muốn của Lộc Khả rằng không ai được xâm phạm phòng ngủ của mình nhưng vẫn đảm bảo khi cô vừa bước ra khỏi phòng, chỉ cần với tay là có thể ấn nút báo động.

Hơn nữa nếu lỡ có chuyện xảy ra, rất có thể Bì Bì sẽ thay cô nhấn nút báo động.

Việc lắp đặt tưởng đơn giản mà không hề giản đơn. Sau khi xác định vị trí, thợ bắt đầu khoan tường, lắp đặt camera rồi điều chỉnh lại góc quay sao cho phù hợp. Họ còn phải kiểm tra tín hiệu trực tiếp để đảm bảo hình ảnh được truyền đúng thời gian thực.

Trong lúc đang bận rộn lắp đặt, dì Triệu cũng vừa đến mang theo đồ để nấu bữa trưa. Vừa thấy cửa mở và đông người lạ, bà có hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng chào hỏi Lộc Kiến Tinh rồi vào bếp, hai anh thợ cũng liếc nhìn vài lần.

Lộc Kiến Tinh yêu cầu kết nối camera trực tiếp về điện thoại của mình. Sau khi hoàn tất, anh quét mã, thanh toán rồi tiễn hai người thợ đi.

Xong việc anh tiện thể ở lại ăn cơm trưa. Dì Triệu cũng rất tinh ý, dọn riêng phần ăn cho hai người, phần của Lộc Khả được bày ở vị trí quen thuộc, lượng vừa đủ như mọi khi; phần của Lộc Kiến Tinh thì nhiều hơn một chút, đặt đối diện bàn ăn.

Cả hai dùng bữa trong yên tĩnh.

Lộc Khả ăn chậm hơn rất nhiều. Lộc Kiến Tinh như muốn nói gì đó, môi mấp máy, nhưng cuối cùng lại thôi. Nhìn dáng vẻ ấy hẳn là cũng chẳng có gì hay ho để nói cả.

Sau khi anh rời đi, căn nhà lại trở về với sự yên tĩnh vốn có. Lộc Khả tắt TV, quay về phòng ngủ định nằm nghỉ một lát. Cô không ngủ ngon vào đêm qua, sáng lại phải ra ngoài dò hỏi tin tức, rồi ứng phó với Lộc Kiến Tinh, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi tử tế.

Nằm trên giường cô không khỏi thở dài. Rõ ràng Lộc Kiến Tinh đã nhìn thấy camera do dì Lưu để lại, còn hỏi một câu: "Em từ khi nào cũng bắt đầu mua mấy thứ này vậy?"

Nhưng vì không muốn để lộ tâm tư, cô chỉ giả vờ hỏi lại: "Cái gì cơ?"

Không ngờ anh chỉ cười nhạt, đáp lại: "Không có gì."
Rồi cũng không hỏi thêm nữa.

Nếu anh hỏi thêm đôi ba câu, cô đã có cớ để gỡ bỏ mấy thứ kia đi rồi.

Mà thực ra, gắn camera cũng chẳng có ích mấy. Kẻ nào đủ kỹ năng, chỉ cần là một hacker khá tay cũng có thể xâm nhập, hoặc đơn giản chỉ cần cắt điện. Tác dụng lớn nhất cũng chỉ để truy cứu sau khi mọi chuyện đã xảy ra. Mà nếu thật sự có chuyện, ai sẽ đến cứu cô kịp thời đây?

Nghĩ tới đó, cô dần chìm vào giấc ngủ.

“Tích tích tích ––– tích tích tích ––– hiện tại là 15 giờ.”

Lộc Khả choàng tỉnh, đầu óc choáng váng, xoa xoa trán rồi miễn cưỡng bò dậy. Cô thở dài, vẫn còn buồn ngủ quá mức!

Nhưng không thể để việc lớn của Bì Bì bị trễ nải. Cô "vật vờ" ra khỏi phòng, móc dây xích, dắt Bì Bì xuống dưới nhà. Dĩ nhiên, đây chỉ là ảo giác của cô rằng mình "vững vàng" chứ thật ra mọi động tác đều rất chậm chạp. Dù sao cũng phải duy trì hình tượng, không thể để người khác nghi ngờ.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, tâm trạng uể oải dường như cũng vơi bớt phần nào. Khi đã đi dưới lầu một vòng cô mới sực nhớ, hôm nay dì Lưu không đến. Vì sao? Vì Lộc Kiến Tinh đã đến rồi chăng?

Trời vẫn xám xịt, cây cối héo rũ. Mặc dù đang là giữa mùa hè, nắng đáng ra phải chói chang vậy mà mặt đất lại lác đác lá khô. Lộc Khả bước chậm rãi, lặng lẽ đi qua bảy đống rác, ba đống kính vỡ, cô không dám ngẩng đầu nhìn, cũng không xác định được đâu mới là nhà hôm trước xảy ra chuyện.

Khi đi ngang qua chốt bảo vệ cánh cổng vẫn mở toang. Người bảo vệ hôm qua vẫn ở đó nhưng không còn nằm dài như cũ. Lần này ông ta ngồi quay lưng lại, hai chân vẫn gác lên bàn. Không biết có đang ngủ nữa hay không nhưng chùm chìa khóa thì vẫn treo lủng lẳng phía sau ghế giống hệt như hôm qua.

Sau vài vòng dạo mát Lộc Khả dắt Bì Bì quay về nhà, trên đường cũng không thấy dì Lưu đâu. Có vẻ như Bì Bì đã quên sự kiện hôm qua, hoặc vì hôm nay gặp được Lộc Kiến Tinh nên tâm trạng phấn khởi khác thường, suốt dọc đường cứ quẫy đuôi không ngừng.

Về đến nhà Lộc Khả tháo dây xích cho Bì Bì, tắm sơ qua rồi sấy tóc, đợi dì Triệu đến.

Dì Triệu tới đúng giờ, tay xách túi đầy rau và thịt tươi. Nhìn thấy Lộc Khả vẫn ngồi yên ở phòng khách như mọi ngày, bà chỉ đơn giản chào hỏi rồi vào bếp.

Một lát sau, bà nhanh nhẹn ra thu dọn bàn ăn, rửa bát đũa, lau sạch mặt bàn rồi lại quay vào bếp tiếp tục bận rộn.

Ngày thứ ba sau vụ việc, thoạt nhìn lại yên bình đến lạ.

Sau bữa tối, nghỉ ngơi một chút, đi vệ sinh xong, Lộc Khả trở lại phòng ngủ. Một phần là để nghỉ ngơi, phần khác là vì cô cảm thấy khó chịu với việc bị theo dõi trong chính ngôi nhà này.

Ba ngày liên tục căng thẳng, ngủ không tròn giấc, đầu óc cứ phải tính toán đủ thứ. Vừa đặt lưng xuống cảm giác mệt mỏi liền ập tới, cơ thể như nhũn ra, cô suýt nữa ngủ thiếp đi không hay biết gì.

Lại một đêm như đánh trống khua chiêng trong tâm trí, sáng hôm sau, sắc mặt Lộc Khả càng kém. Vốn dĩ khuôn mặt trắng hồng giờ đã trở nên nhợt nhạt không còn sức sống. Quầng mắt thâm rõ rệt, giống như mấy ngày rồi chưa được ngủ yên, nhưng cô vẫn phải gắng gượng đứng dậy.

Vừa ngáp cô vừa mặc quần áo. Mới là ngày thứ tư thôi nhưng bầu không khí xung quanh đã như phai màu, nhạt nhòa, u tối, như tấm ảnh cũ bị thời gian làm bạc mất nửa phần màu sắc.

Lộc Khả bất chợt đưa tay sờ nhẹ lên đôi mắt mình, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Như thường lệ, cô vào bếp lấy một hộp sữa và đĩa trái cây rồi dắt Bì Bì đến trung tâm sinh hoạt của người già mà hôm qua cô từng đến vào buổi sáng. Vừa yên lặng ăn sáng, cô vừa lắng nghe những câu chuyện "trà dư tửu hậu" đang rôm rả xung quanh.

“Chiều qua trong khu có chuyện gì vậy?” Có người mở lời.

“Hình như có gì đó thì phải…”

“Trời ơi, cái khu này với bảo vệ là vứt đi hết! Suốt ngày chỉ biết lấy tiền mà không làm việc!”

“Còn gì nữa? Ngày nào cũng thấy ông bảo vệ nằm ngửa ngủ như chết! Gọi lên số của bên ban quản lý thì không bao giờ bắt máy!”

“Hay là tôi làm lớn chuyện lên?” Một giọng nói đầy bức xúc vang lên.

“Làm gì cho mệt? Chúng ta già rồi, tranh với đám trẻ làm gì?” Có người lên tiếng ngăn cản.

“Sợ cái gì chứ? Tôi già nhưng không câm! Ít nhất cũng phải làm cho bọn họ chú ý chứ! Không thì cứ thế này ngày này qua ngày khác! Nói cho cùng, chúng ta đều đóng tiền quản lý! Mỗi ngày một vụ trộm, sớm muộn gì cũng đến lượt nhà mình! Camera thì không sửa, cứ để mặc kệ vậy sao?”

“Cũng đúng! Phải làm ầm lên thôi! Ít nhất cũng phải có người tuần tra, còn hơn là để mấy ông bảo vệ ngủ như chết!”

“Đúng vậy! Phải có người đi tuần, không làm gì hết thì bắt được ai!”

Mấy bác trai bác gái càng nói càng giận, không khí nóng lên hừng hực. Cuối cùng có người đứng ra khởi xướng, dứt khoát kêu gọi mọi người cùng nhau tổ chức sang gặp ban quản lý để làm rõ chuyện. Ai cũng đồng tình, quyết định sẽ kéo nhau đến văn phòng ban quản lý để “làm ầm” một trận ra trò!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play