Thật sự xem nhà người ta là nhà mình…

Dì Lưu gần như đã thật sự xem căn nhà này là của mình. Bà ta giống như một con ong cần mẫn, bận rộn không ngơi tay, từ từ thu dọn hết bát đĩa trên bàn sau đó lại tất bật trong bếp. Tiếng nước xối ào ào vang lên kéo dài không dứt.

Một lúc sau, bà mang ra một cái tô lớn đã rửa sạch, mở túi giữ nhiệt lấy ra hộp chè đậu xanh, rót đầy vào tô rồi ân cần đặt trước mặt Lộc Khả, miệng thì không ngừng dặn dò:

“Chè đậu xanh để lâu là hư đó, hiện tại còn mát, con tranh thủ uống vài muỗng cho giải nhiệt!”

Lộc Khả ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đối diện bàn ăn lặng lẽ nhìn dáng vẻ tất bật của dì Lưu. Khi bà ta bước tới đưa tô chè, cô hơi lúng túng đứng dậy đưa tay ra định đón lấy. Nhưng động tác có phần chậm chạp và vụng về, tay cô khẽ va vào cổ tay của bà.

“Choang!”

Một âm thanh giòn tan vang lên, tô chè rơi xuống, nước chè văng tung tóe, mảnh sứ vỡ vụn khắp sàn nhà và mặt bàn. Màu xanh của đậu và nước đường dính loang lổ, từng giọt theo mép bàn nhỏ xuống nền đá lách tách.

“Xin lỗi… xin lỗi dì… là lỗi của con… con không cẩn thận…”
Lộc Khả cuống cuồng giải thích, giọng nghẹn lại như sắp khóc. Đôi mắt cô nhìn mông lung về một khoảng không trước mặt, ánh lên chút ươn ướt, như thể nước mắt đã sẵn sàng tuôn trào.

Trong khoảnh khắc, nụ cười treo trên mặt dì Lưu đông cứng lại. Bà ta khẽ nói:

“Chà… sao lại trách con được… con mà, con mắt ấy…”

Nói tới đây như sực nhớ ra điều gì, bà vội chuyển chủ đề:

“Lỗi là ở dì, không nên đưa ra như vậy… để dì rót ra rồi đưa tận tay cho con thì hơn.”

Rồi bà ta nhìn xuống áo quần Lộc Khả, lắc đầu:

“Áo quần con bị dính bẩn hết rồi, mau mau vào phòng thay đồ đi. Dì giúp con dọn dẹp mớ hỗn độn này, chứ mảnh sứ đầy ra đây thế này mà đạp trúng thì khổ!”

Lời vừa dứt, bà ta đã nhanh tay đỡ lấy vai Lộc Khả gần như ép cô quay người, đẩy nhẹ về phía phòng ngủ. Bà không hề bước vào, chỉ khẽ đẩy cửa rồi khép lại phía sau lưng cô.

Lộc Khả đứng im, tay nhẹ nhàng vuốt qua đầu ngón tay vừa va chạm lúc nãy. Cảm giác lạnh lạnh khi chạm vào da thịt dì Lưu vẫn còn vương lại rõ ràng, như một dấu ấn khó chịu, khó xóa nhòa.

Hàng xóm thì thân thiện, nhưng thân thiện đến mức này lại khiến người ta cảm thấy rờn rợn.

Cô khẽ thở ra, thầm nghĩ đến những ràng buộc trong cái gọi là “thiết lập nhân vật”.

Quy tắc số 10: “Hàng xóm của bạn luôn thân thiện, nếu bạn cần giúp đỡ, hãy mạnh dạn nhờ họ. Và khi họ cần bạn, xin đừng từ chối.”

Lời nhắc nhở này là lời cảnh báo thiện ý? Hay là một cái bẫy đầy ác ý?

Dù so thì, Lộc Khả cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Vừa suy nghĩ cô vừa lần theo vách tường tìm đến tủ quần áo. Tay chạm đến lớp vải quen thuộc, cô lấy ra một bộ đồ sạch thay thế cho bộ vừa bị chè đậu xanh làm bẩn. Động tác của cô có phần chậm rãi như đang chờ đợi điều gì đó.

“Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!”

Tiếng sủa của Bì Bì vang lên dồn dập ngoài cửa như vừa phát hiện điều gì bất thường. Nhưng chỉ vài giây sau, tiếng sủa ấy đột nhiên dịu lại, chuyển thành tiếng rên nho nhỏ gần như không nghe rõ.

“Bì Bì?” Lộc Khả lo lắng gọi với ra.

Động tác tay bỗng trở nên vội vàng, cô cầm vội lấy quần áo, chưa kịp chỉnh lại đã vội vàng mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài.

Trong phòng khách Bì Bì đang nằm rạp dưới chân bàn ăn, đầu cúi thấp trông có vẻ ủ rũ lạ thường.

Còn dì Lưu đã không thấy đâu.

Toàn bộ dấu vết hỗn loạn vừa rồi, những mảnh sứ vỡ, vết nước chè, bát đĩa văng tung tóe đều đã được dọn sạch. Trên bàn chỉ còn lại sự trống trơn lạnh lẽo như chưa từng có điều gì xảy ra. Thùng rác trong góc phòng khách cũng đã được thay túi mới tinh tươm.

Mọi thứ trở nên quá gọn gàng, gọn gàng đến mức vô lý.

Vừa nghe thấy tiếng động phát ra từ cửa phòng ngủ, Bì Bì lập tức chạy nhanh bốn chân về phía đó. Nhận ra Lộc Khả đang mặc chiếc váy dài chấm gối, nó không tiện kéo tay áo như thường, bèn ngậm lấy giày cô, cố sức kéo theo một hướng, vừa cắn vừa phát ra tiếng nức nở gấp gáp từ cổ họng nghe như tiếng than khó hiểu.

Lộc Khả bất đắc dĩ bật cười, rõ ràng đã quen với kiểu “làm nũng gấp gáp” này của Bì Bì. Cô để mặc nó kéo đi vài bước, rồi mới từ tốn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu nó, thì thầm hỏi:

“Sao vậy nào? Lại đói rồi à?”

Bì Bì vẫn không chịu yên, đôi mắt đen láy của nó như ánh lên vẻ lo lắng nhân hoá kỳ lạ. Nó tránh né bàn tay đang xoa đầu, liên tục đi vòng quanh cô, dáng vẻ sốt ruột đến khó hiểu.

“Tích tích tích ––– tích tích tích ––– hiện tại là 15 giờ.”

“Được rồi, muốn đi dạo rồi phải không? Vậy thì chuẩn bị xuống lầu thôi”
Lộc Khả đáp lại với vẻ thong thả như thể không hề để ý, nhưng ánh mắt cô lại vô tình liếc qua giá tranh sơn dầu trước mặt, cạnh đó xuất hiện thêm một vật nhỏ màu đen từ lúc nào không rõ.

Không để lộ cảm xúc, cô xoay người, bước từng bước dò dẫm về phía ban công. Giả vờ đi sai hướng một lúc rồi mới chạm được cửa kính. Cô khóa chặt lại, kéo kín rèm, sau đó quay lại phía sofa đưa tay mò mẫm tắt TV.

Dù Bì Bì có vẻ không mấy vui nhưng nó vẫn ngậm lấy dây xích, ngoan ngoãn để Lộc Khả gắn vào rồi cùng cô ra khỏi nhà. Tuy nhiên, bước chân của nó rõ ràng không còn hào hứng như mọi hôm.

Hôm nay dì Lưu không ra cửa như hôm qua, Lộc Khả đi xuống lầu một cách suôn sẻ. Bị Bì Bì dẫn đi loanh quanh không mục đích, cô thì âm thầm nghiền ngẫm những khả năng phá giải tình thế.

Khi ngang qua trạm bảo vệ ở cổng khu dân cư cô thấy cửa mở toang, qua khung cửa có thể thấy nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đang nằm dài trên ghế, miệng lẩm bẩm gì đó như đang mơ, chùm chìa khoá thì treo lủng lẳng ngay bên hông, lộ liễu như chẳng e ngại ai nhìn thấy.

Hệ thống camera giám sát của khu vẫn còn ngưng hoạt động vì lý do “bảo trì, nâng cấp”, tất cả màn hình đều đen thui. Cổng chính vốn cần bảo vệ gác giờ cũng mở tung, xe cộ và người dân ra vào tự do không bị kiểm soát.

Buổi đi dạo hôm nay không có gì bất thường xảy ra. Bì Bì tuy không hào hứng nhưng vẫn chịu ngoan ngoãn đi vài vòng xem như để “rèn luyện” thân thể. Một người một chó chậm rãi quay về nhà.

Khi đi ngang qua cụm ba tòa nhà gần đó, nơi xảy ra vụ cướp hôm trước cũng chẳng thấy có gì thay đổi – không có dây phong tỏa, không có cảnh sát hay nhân viên đặc biệt nào. Cứ như chuyện tối qua chỉ là ảo giác của riêng cô.

Ba toà này chỉ cách nơi Lộc Khả ở một toà, thậm chí đều là căn hộ tầng 4. Lộc Khả ở toà số 5 căn 401, còn dì Lưu là căn 402 sát vách. Mỗi tầng chỉ có hai căn hộ, không rõ nhà họ Lý hôm trước xảy ra chuyện là căn số mấy.

Về đến nhà Lộc Khả cởi dây xích cho Bì Bì như thường lệ rồi vào phòng lấy đồ tắm. Phòng vệ sinh ban ngày chẳng có gì kỳ lạ, ánh đèn hơi chói, gạch men sạch sẽ không tì vết, chẳng thấy một sợi tóc thừa nào.

Sau khi tắm xong cô trở về phòng ngủ để sấy tóc rồi ngồi xuống sofa mở TV như mọi khi.

Chẳng mấy chốc lại nghe thấy tiếng cửa mở. Dì Triệu bước vào, tay xách mấy chiếc túi nilon, đầu cúi gằm, dáng vẻ khúm núm. Nghe thấy tiếng TV phát ra từ phòng khách, bà ta khựng lại, chớp chớp môi mấy cái như định nói gì nhưng rồi lại thôi.

Một lúc sau bà đi tới gần bàn ăn, lưỡng lự nhìn mặt bàn sạch bóng rồi cẩn trọng lên tiếng:

“Cô Lộc... Ờ... bát đũa trên bàn…”

Giọng nói run rẩy như sợ bị trách mắng.

“Dì Triệu à?” Lộc Khả giả vờ vừa mới nghe thấy, quay đầu về phía phát ra âm thanh, khẽ nghiêng người nói:

“Chiều nay dì Lưu mang chè đậu xanh sang, thấy bàn hơi bừa bộn nên tiện tay giúp thu dọn luôn. Dì ấy nhiệt tình quá, con không tiện từ chối. Dì cứ vào bếp nấu cơm như bình thường nhé.”

Lộc Khả vẫn còn nhớ rõ cái tên trên hợp đồng – Triệu Thúy Phương – nên chủ động gọi tên.

“À đúng rồi, tiện thể dì giúp con dọn luôn phòng khách nhé. Mấy ngày nay hơi bừa bộn quá…”

“Dạ… được, được ạ… Tôi hiểu rồi.”

Triệu Thúy Phương rụt cổ gật đầu lia lịa rồi vội vàng bước về phía phòng bếp. Một lúc sau, tiếng bát đũa va chạm và nước chảy vang lên từ trong đó, lẫn trong âm thanh ồn ào của TV khiến những tiếng động nhỏ nhặt gần như biến mất trong nền âm hỗn tạp.

Dì Triệu nấu ăn rất nhanh. Chỉ hơn nửa tiếng sau bà đã hoàn thành xong bữa tối với ba món mặn một món canh bày sẵn trên bàn. Mỗi món ăn đều được bà cẩn thận đặt lên một miếng lót giữ nhiệt, chu đáo đến mức khó nói là vô tình.

“Cô Lộc, cơm nước xong rồi.” Giọng bà khẽ vang lên từ phòng bếp.

“Được rồi, dì Triệu, dì cứ lo chuyện khác đi. Con xem xong tập phim này rồi ăn sau, vẫn còn sớm.”
Lộc Khả ngẩng đầu đáp lời, chưa đến 6 giờ tối – thời điểm dùng bữa chính – cô vẫn giữ thói quen ăn đúng giờ.

Triệu Thúy Phương vâng dạ rồi lại quay về phòng bếp lấy một xô nước và giẻ lau tiếp tục dọn dẹp. Bà ta vào nhà vệ sinh lấy bộ quần áo đã dùng để tắm trước đó của Lộc Khả bỏ vào máy giặt. Sau đó quay lại phòng khách để lau dọn đồ đạc, sắp xếp lại vị trí.

Dáng vẻ vừa chăm chỉ vừa thành thục giống như nơi này là nhà của bà ta vậy.

“Tích tích tích ––– tích tích tích ––– hiện tại là 18 giờ.”

Tiếng báo giờ vang lên đúng lúc TV vừa chiếu xong đoạn kết. Lộc Khả đứng dậy, từ từ lần mò ra bàn ăn bắt đầu dùng bữa. Bì Bì sau cuộc đi dạo buổi chiều vẫn có vẻ mệt mỏi và ủ rũ. Nó không đi theo cô như thường lệ, chỉ lặng lẽ quay về ổ của mình, gặm phần thức ăn cho chó mới được dì Triệu cho vào.

Triệu Thúy Phương thỉnh thoảng liếc trộm Lộc Khả vài lần nhưng lại lập tức thu ánh nhìn về, tay vẫn làm việc không ngừng nghỉ.

Lộc Khả ăn được khoảng bảy tám phần, cô không dám ăn quá no, cũng không uống nhiều canh – chỉ nhấp vài ngụm rồi dừng lại. Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, cửa chỉ khép hờ.

Có lẽ do trời vẫn chưa tối hẳn, hoặc đơn giản là chưa đến cái "giờ đó" nên mọi thứ trong nhà vệ sinh vẫn bình thường như ban ngày. Nước từ vòi vẫn trong vắt, không hề có hiện tượng kỳ lạ như hôm trước.

Khi cô trở ra Triệu Thúy Phương vẫn đang dọn dẹp. Lúc này bà đã gần như xong việc, lau chùi xong bàn ghế, bà quét và lau sàn, nhân tiện mang cả quần áo giặt xong ra ban công phơi.

Giàn phơi ở ban công là loại có thể kéo ra thu vào – kiểu co duỗi, nên ban ngày nếu không để ý kỹ sẽ không nhận ra. Không trách Lộc Khả lúc chiều không phát hiện ra nó.

Thu dọn xong xuôi Triệu Thúy Phương gom rác từ bếp và phòng khách, thay túi rác mới rồi xách túi ra cửa. Trước khi đi bà nhẹ giọng nói lời chào.

Lộc Khả cười đáp lại, lễ phép nói cảm ơn rồi dặn:

“Dì về cẩn thận nhé.”

Ánh mắt cô lướt nhẹ qua giá tranh sơn dầu, nơi vừa sáng nay vẫn chưa có gì, giờ đã xuất hiện một vật nhỏ màu đen.

Trên mặt cô vẫn giữ nguyên nụ cười không hề biến sắc.

Rõ ràng cô đã thấy món đồ đó, thậm chí Triệu Thúy Phương còn lau qua nó vài lần nhưng lại không hề nhắc đến, bà không hỏi cũng chẳng nói gì. Cứ như thể nó vốn nên ở đó, không đáng để nghi ngờ.

Thái độ dửng dưng đó không phải vô tình mà là cố ý.

Lộc Khả cũng không thể không âm thầm khen ngợi cách sắp đặt của dì Lưu, món đồ đó được đặt rất khéo léo, vừa vặn bao quát toàn bộ phòng khách, tinh tế đến mức khó mà chỉ ra sai sót.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play