Một tiếng nhắc nhở bất ngờ vang lên phá vỡ dòng suy nghĩ của Lộc Khả. Trong khoảnh khắc, cả không gian rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối.
Tiếng gió, tiếng côn trùng, tiếng chim ríu rít... tất cả như bị bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt, biến mất không dấu vết. Dù là vật sống hay vật chết, lúc này chỉ còn lại tiếng thở khe khẽ, run rẩy của cô, vang lên yếu ớt giữa màn đêm lặng ngắt.
May mắn thay, ngay từ lúc bắt đầu suy nghĩ cô đã kịp nhắm mắt lại. Nhờ đó mà thính giác được mở rộng đến cực hạn, từng âm thanh, từng nhịp đập, từng rung động đều trở nên rõ ràng đến rợn người. Dòng suy nghĩ vỡ vụn trôi qua đầu như những mảnh vỡ hỗn loạn, cảm giác sợ hãi len lỏi trong yên lặng mà sinh sôi.
Lộc Khả nằm yên trên giường, tay chân từng chút một trở nên cứng đờ. Cơ thể ban đầu còn thoải mái thả lỏng giờ lại như bị đè nặng ngàn cân khiến cô gần như không thở nổi.
Thật không ngờ, đến cả việc nhắm mắt ngủ cũng trở thành một dạng dày vò.
Cô lẩm nhẩm đếm thầm trong đầu hết lần này đến lần khác, cố gắng ép bản thân rơi vào giấc ngủ, nhưng càng ép tâm trí càng tỉnh táo. Từng cơ bắp căng ra đau nhức, không dám động đậy, chỉ có thể bất lực chịu đựng.
Cô rất sợ, nhưng không có lựa chọn nào khác.
Không biết đã qua bao lâu. Có lẽ là rất lâu, hoặc chỉ như một cái chớp mắt.
Một âm thanh vụn vặt bắt đầu vang lên từ xa.
Không phải tiếng gió, không phải tiếng côn trùng, cũng không phải tiếng chim... Nó vừa như ở rất gần, lại như đến từ nơi xa thẳm không thể với tới.
Tiếng móng tay sắc nhọn cào lên cửa gỗ vang lên ken két như dao cứa vào tai. Tiếng vật nặng bị kéo lê trên sàn, cọ xát nặng nề. Tiếng "bùm bùm" như ai đó đang băm chặt thứ gì đó. Tiếng nước xối mạnh dội qua ống dẫn. Tiếng răng rắc cắn xé nhấm nháp. Tiếng khóc nức nở đứt đoạn. Tiếng la hét tuyệt vọng, cầu cứu lạc trong không trung...
Cả thế giới như biến thành một nhà hát điên loạn – một vở kịch đêm bắt đầu trình diễn.
Âm thanh mỗi lúc một rõ hơn, lớn hơn, dày đặc hơn. Từng lớp từng lớp âm thanh chồng lên nhau như muốn nhét tràn vào tai Lộc Khả, đè bẹp tâm trí cô.
Rồi đột nhiên im bặt.
Từ hỗn loạn tuyệt đối rơi thẳng xuống tĩnh mịch vô đối. Sự tương phản khiến người ta muốn phát điên.
Rồi ánh sáng buổi sớm dần lên, những tia nắng đầu ngày xuyên qua màn sương dày đặc phủ lên thế giới một lớp ánh sáng xám xịt.
“Tích tích tích ––– tích tích tích ––– hiện tại là 7 giờ.”
Tiếng chuông báo giờ vang lên từ điện thoại đánh dấu kết thúc thời gian ngủ bắt buộc. Lộc Khả cũng không biết mình đã thật sự ngủ lúc nào. Suốt cả đêm cô chỉ lặp đi lặp lại trạng thái yên lặng – rồi ồn ào – rồi lại yên lặng... dày vò suốt đêm.
Đầu cô đau như muốn nứt ra, cơ thể tê dại, các khớp đau nhức do nằm bất động suốt nhiều giờ. Giờ đây cô mới dám thở phào, từ từ xoay người đổi sang tư thế nằm nghiêng thoải mái hơn.
Ngoài cửa sổ, gió khẽ lay động hàng cây tạo nên âm thanh “sàn sạt” dễ chịu. Tiếng chim líu lo vang lên như thường lệ. Dưới lầu, ai đó bật nhạc nhẹ, vài người dậy sớm đang tập thể dục, nói chuyện ồn ào xen lẫn tiếng bước chân.
Tất cả lại dường như bình thường trở lại.
Giữa âm thanh của thế giới sống động, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến. Lộc Khả cuối cùng cũng dần dần chìm vào giấc ngủ thực sự muộn màng sau một đêm dài kinh hoàng.
Lần nữa tỉnh lại, đồng hồ đã chỉ hơn 11 giờ trưa.
Từ phòng bếp vọng ra tiếng động quen thuộc, rửa rau, thái rau, xào nấu... Âm thanh rất bình thường mộc mạc, mang theo hơi thở đời sống thường nhật.
Lộc Khả vẫn còn ngái ngủ, đôi mắt hơi mờ mở ra. Trên trán vẫn lộ rõ những đường gân xanh mỏi mệt, nhưng nhờ giấc ngủ ngắn ngủi vừa rồi, tâm trí cô đã được xoa dịu phần nào. Dù chỉ là vài tiếng, nhưng so với một đêm dài bị tra tấn bởi âm thanh và sự sợ hãi, cũng đã là sự cứu rỗi quý giá.
Chính nhờ chút thời gian nghỉ ngơi đó cô mới có thể cố gắng tập trung để chắp nối các manh mối hiện có.
Cô bắt đầu cảm nhận rõ, ban ngày và ban đêm trong phó bản này như hai thế giới hoàn toàn đối lập – một sáng, một tối, một thật, một ảo. Ban ngày là ký ức yên bình, còn ban đêm chính là cơn ác mộng được tái hiện qua từng âm thanh ghê rợn và sự kiện mơ hồ.
Đây là ngày thứ hai trong phó bản. Mọi thứ nhìn qua vẫn không khác biệt là bao nhưng Lộc Khả nhận ra một điều – sắc màu của thế giới đã bị rút bớt đi vài phần. Cả khung cảnh như một tấm ảnh cũ bạc màu, chỉ những người đủ nhạy cảm với màu sắc mới có thể nhận ra sự thay đổi vô thanh vô thức này.
Mọi thứ... đang dần biến dị dưới lớp vỏ bọc bình yên.
–––
Cô biết rất rõ, trong phó bản này sẽ có án mạng xảy ra.
Người chết... chính là Lộc Khả.
Thậm chí hiện trường gây án chính là căn hộ nơi cô đang sống.
Thông tin về vụ mất tích được nhắc đến trong TV có thể không chỉ đơn giản là "mất tích". Rất có thể là một vụ án giết người rồi phi tang xác.
Mà thời điểm đó hệ thống theo dõi trong khu chung cư lại bị tạm ngưng để sửa chữa; cổng ra vào cũng không hoạt động. Kẻ thủ ác có thể lẩn trốn vào khu nhà mà không bị phát hiện, mọi việc thuận lợi đến đáng ngờ.
Trong khu chung cư đông đúc, vài khuôn mặt lạ cũng chẳng khiến ai nghi ngờ. Mỗi căn hộ như một boong-ke khép kín, kẻ giết người có thể thoải mái ra vào nếu có chìa khóa hoặc lý do chính đáng.
Nếu hắn chọn cách sống ẩn trong bóng tối, ngày ngủ – đêm hoạt động thì càng nguy hiểm hơn. Bóng đêm là đồng minh tuyệt vời cho một kẻ máu lạnh từng quen với cảm giác sát hại con người.
Hắn sẽ không dừng lại, và chắc chắn sẽ tiếp tục ra tay.
Nhưng... tại sao hắn lại nhắm vào cô?
Một cô gái mù sống một mình, yếu đuối, sinh hoạt đều đặn như máy móc. Ngoại trừ vài phút buổi chiều dắt chó đi dạo cô hầu như không ra khỏi nhà.
Cô là con mồi lý tưởng.
Lặng lẽ xâm nhập, ra tay giết người, phân xác, phi tang... rồi biến mất mà không một ai hay biết.
Giữa tất cả những điều đó, dì giúp việc, dì Lưu hàng xóm, và Lộc Kiến Tinh – cái tên xuất hiện trong dữ liệu thuê nhà – rốt cuộc là ai?
Sau khi vụ án xảy ra, trong khu chung cư rốt cuộc đã từng có chuyện gì?
Những tiếng gào thét, khóc lóc vào ban đêm là ai? Tại sao?
Phó bản này yêu cầu Lộc Khả sống sót 7 ngày.
Như vậy trong 7 ngày đó chắc chắn sẽ có một vụ án mạng xảy ra.
Cô làm cách nào để tránh khỏi bi kịch ấy?
Hàng loạt câu hỏi còn chưa có lời giải. Tất cả mới chỉ là suy đoán, manh mối cũng còn thiếu nghiêm trọng, nhưng có một điều cô hiểu rõ
Cô bị bắt vào nơi này, một phó bản thực sự, một vụ án đang đến gần.
Dù sợ hãi, cô không có lựa chọn nào khác ngoài đi thẳng về phía trước.
Nỗi sợ chỉ là chướng ngại của sự sống. Chỉ khi khắc chế được sợ hãi, suy nghĩ tỉnh táo và nhập vai trọn vẹn, cô mới có cơ hội sống sót.
Hiện tại, trốn cũng không trốn được.
“Tích tích tích ––– tích tích tích ––– hiện tại là 12 giờ.”
Đến giờ cơm trưa rồi.
Cuộc sống tuy khắc nghiệt nhưng đồ ăn ngon thì không thể phụ bạc.
Lộc Khả hít sâu một hơi, tự cổ vũ mình một câu ngắn gọn.
Cô chống tay ngồi dậy, chỉnh trang lại quần áo rồi rời khỏi phòng ngủ, chuẩn bị đón lấy một bữa trưa, cũng là một "nghi thức sinh tồn".
Trên bàn ăn là ba món một canh mới lạ khác với hôm qua. Có vẻ người phụ trách hiện tại vẫn là dì giúp việc quen thuộc kia.
Sau khi ăn uống no nê, Lộc Khả cảm thấy thỏa mãn nằm dài ra ghế sofa. Một tay vuốt ve Bì Bì, tay kia lắng nghe âm thanh từ chiếc TV đang phát chương trình cũ kỹ, còn trong đầu thì vẫn xoay vòng những suy nghĩ làm sao để tìm ra và kích hoạt thêm manh mối mới.
Nhiệt độ trong phòng khách dường như thấp hơn lúc trước. Trên TV vẫn là những bộ phim truyền hình đã chiếu đi chiếu lại. Tất cả có vẻ như một buổi trưa yên ả tẻ nhạt... Nhưng chính sự bình thường ấy lại khiến người ta có chút căng thẳng.
Lộc Khả đột nhiên đứng dậy, lần mò về phía cửa sổ rồi kéo mạnh bức rèm. Sau lớp rèm dày là ban công lộ thiên, nơi đó đặt một bộ bàn ghế dây đu dành cho hai người và mấy chậu cây nhỏ gần như đã héo rũ.
Ánh sáng nhàn nhạt rọi xuyên qua lớp rèm dày chiếu vào phòng khách, đẩy lùi chút khói mù nặng nề trong không khí.
Đối diện ban công là một dãy căn hộ giống hệt nhau, cách nhau hơn chục mét. Từ đây, Lộc Khả có thể cảm nhận rõ ánh nắng đang phơi khô quần áo và những bồn cây nhỏ được tưới tắm cẩn thận bởi những người hàng xóm xa lạ.
Cô vặn khóa, mở cánh cửa kính trượt để bước ra ban công. Tay chống gậy dò đường, cô tìm đến chiếc ghế đu rồi từ từ ngồi xuống. Bì Bì thấy vậy cũng chạy theo, nhẹ nhàng nhảy lên ghế, cuộn người lại thành một cục tròn lớn.
Lộc Khả nhón chân, mượn chút lực để đung đưa nhẹ nhàng theo chuyển động của ghế. Trong lòng cô bất giác nảy sinh một tia nghi hoặc, vì sao rèm cửa phòng khách lại bị kéo kín mít như vậy?
Là vì sau tổn thương mà dần xa lánh thế giới bên ngoài? Hay là sợ ánh mắt ai đó đang nhìn trộm?
Nhưng dù sao cũng cần một lý do chính đáng để giải thích cho hành động đột ngột kéo rèm. Ví dụ như đột nhiên có hứng ngồi ghế đu hóng gió chẳng hạn. Nếu không, hành động kéo ra kéo vào chẳng khác nào đang cố tình che giấu gì đó. Quá dễ gây nghi ngờ.
–––
“Cộc cộc cộc — cộc cộc cộc —”
Tiếng gõ cửa vang lên đột ngột.
Lộc Khả khựng lại.
Giờ này sao lại có người đến?
Cô rời khỏi ghế đu, bước chậm rãi về phía cửa chính. Bì Bì cũng lẽo đẽo theo sau không rời nửa bước.
Cánh cửa vừa mở ra, trước mắt cô là khuôn mặt to của dì Lưu, hàng xóm sát vách.
Cửa vừa hé, bà ta đã gần như dán sát người vào mắt mèo, như cố gắng xuyên qua đó mà nhìn trọn căn phòng bên trong. Dáng vẻ như một con thằn lằn dính chặt lấy vách cửa, vừa kỳ quặc vừa khiến người ta rùng mình.
Dù khuôn mặt vẫn nở nụ cười để lộ tám chiếc răng trắng, nhưng bàn tay phải lại không ngừng gõ cửa theo nhịp máy móc, cứng nhắc và lặp lại như một cỗ máy bị trục trặc.
Khoảnh khắc Lộc Khả mở cửa bà ta mới đột ngột dừng lại như chưa từng làm gì cả. Lùi lại, đứng thẳng dậy, trở lại dáng vẻ bình thường.
“Ai vậy? Có chuyện gì sao?”
Dù trong lòng hơi rùng mình, Lộc Khả vẫn cố tỏ ra bình thản, giả vờ như chẳng thấy gì.
Dì Lưu cười rạng rỡ hơn nữa: “Là dì đây, Tiểu Lộc! Thời tiết dạo này nóng quá, trong nhà nấu chút chè đậu xanh cho mát, nấu nhiều quá ăn không hết, để lâu thì sợ hư mất! Dì liền chia cho mọi người một ít. Nghe nói con ở nhà một mình, nên dì đem phần này đến cho con nè!”
“Dì Lưu?”
“Phải rồi, là dì đây!” bà ta nói rồi nhấc lên một chiếc túi giữ nhiệt đặt bên cạnh, “Con ở nhà bất tiện, dì đưa vào tận nơi cho nha.”
Nói rồi, không chờ Lộc Khả phản ứng, dì Lưu đã tự động đẩy cửa, chen người vào trong.
Lộc Khả đứng ngẩn ra.
Muốn từ chối nhưng lời còn chưa kịp thốt ra đã bị "hảo ý" lấn át mất rồi.
“Ôi TV vẫn mở à!” dì Lưu vừa bước vào vừa nhìn quanh đánh giá, ánh mắt lướt qua từng ngóc ngách một cách trắng trợn, “Còn kéo rèm ra, ban công mở cửa nữa.”
“Nghe cho có âm thanh thôi ạ.” Lộc Khả tìm đại một cái cớ để chống chế.
“Ờ, đúng rồi, có chút âm thanh cũng đỡ nhàm. Mà nè…”
Ánh mắt bà ta đảo tới bàn ăn: “Ơ kìa, đồ ăn vẫn còn bày trên bàn hả? Tiểu Lộc à, dì không nói chứ, con ăn uống vậy không được đâu nha. Không có thịt là không được, con nhìn lại mình xem, gầy trơ cả xương rồi còn gì!”
Lộc Khả chỉ biết cười trừ: “Hôm nay ăn uống không ngon miệng lắm ạ.”
“Không ngon miệng cũng phải ăn đủ chất vào chứ! Thôi để dì dọn cho, để lâu đồ ăn thiu mất!” không đợi Lộc Khả phản ứng, dì Lưu đã đặt túi giữ nhiệt lên bàn, tay kia bắt đầu gom bát đĩa, xộc thẳng vào trong bếp.
“Không, dì Lưu, để con tự…”
“Khách sáo cái gì!” bà ta cắt ngang, vừa đi vừa nói rổn rảng, chẳng buồn nhìn lại.
Lộc Khả đứng im, lời muốn nói lại một lần nữa bị nghẹn trong cổ họng.
Trong căn phòng vốn yên tĩnh, tiếng bước chân và lời nói của dì Lưu vang lên như một cơn sóng không thể ngăn cản, nhẹ nhàng mà đầy áp lực.