Lộc Khả thậm chí có thể thấy rõ bóng dáng mình phản chiếu trong đôi mắt người đối diện.
Hơi thở như nghẹn lại nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, gượng gạo nói:

“Bì Bì hơi bứt rứt, con đưa nó xuống dưới đi dạo một lát, không thì nó lại phá tung cả nhà mất.”

Dù tim đập dồn dập như muốn nhảy khỏi lồng ngực, ngón tay bấu chặt vào dây xích đến mức móng tay gần như cắm vào da, Lộc Khả vẫn gắng gượng sắp xếp lời nói sao cho tự nhiên nhất.

“Dắt chó đi dạo à... cũng nên đi dạo một chút...” người phụ nữ trung niên cúi sát mặt vào cô, miệng vẫn nở nụ cười lộ rõ tám chiếc răng: “Tiểu Lộc này, sống một mình cũng vất vả quá, có chuyện gì thì cứ tìm dì Lưu, dì luôn sẵn lòng giúp đỡ. Dì Lưu nhà con ấy mà, là người tốt bụng lắm!”

Lộc Khả nhìn thẳng vào mặt dì Lưu, ngay cả khi bà ấy quay đi cô cũng không dám rời mắt. Cô không dám nhìn lên, cũng chẳng dám cúi xuống, cố gắng tỏ ra như mình chẳng thấy gì. May mắn là trước đó cô đã tìm được một chiếc kính râm màu đen còn sót lại trong phòng ngủ, nếu không vừa rồi chắc hẳn đã bị dọa đến co rút đồng tử.

Nghe dì Lưu nói xong Lộc Khả vội vàng đáp lời, sau đó lấy cớ rời đi.

Trong suốt cuộc trò chuyện Bì Bì không ngừng giật dây xích như muốn thúc giục cô nhanh chóng rời khỏi đó.

Cho đến khi Lộc Khả bước vào thang máy, trước khi cửa khép lại cô vẫn thấy dì Lưu đứng nguyên ở chỗ cũ, giữ nguyên dáng đứng và nụ cười như pho tượng không hề nhúc nhích.

Bì Bì lanh lẹ đứng thẳng người nhấn nút tầng 1.

Chiếc thang máy cũ kỹ của khu tập thể đã có từ rất lâu. Bên trong tường loang lổ đầy rẫy những mảnh quảng cáo nhỏ: sửa khóa, thông ống nước, thay thiết bị... viết tay nguệch ngoạc. Tất cả đều mang đậm hơi thở đời sống thường nhật.

Khi cửa thang máy đóng lại, cô vô tình thấy một thông báo dán ngay gần đó:

[THÔNG BÁO]
Gần đây, khu dân cư đang tiến hành nâng cấp thiết bị điện tử. Các hệ thống theo dõi, gác cổng sẽ tạm thời ngừng hoạt động.
Dự kiến hoàn thành vào ngày 21 tháng 8.
Trong thời gian này cư dân có thể ra vào mà không cần quét mã hay xác thực vân tay. Sau khi thi công hoàn tất vui lòng đến ban quản lý để nhận thẻ ra vào mới.

Mong quý cư dân thông cảm và phối hợp.

“Nghe gì chưa? Trong khu có trộm đó!”

“Thật hay đùa?”

“Thật chứ còn gì nữa! Chính là nhà lão Lý ở lô 3 tầng 4 đấy. Tối qua mấy người bên đó nghe thấy tiếng động lớn còn tưởng vợ chồng nào đang cãi nhau. Ai ngờ có người lần theo tiếng động thấy cửa nhà lão Lý mở toang hoác!”

“Lão Lý á? Nhà đó chẳng phải con cái đang sống ở nước ngoài sao? Nghe nói ăn nên làm ra lắm, còn dẫn hai vợ chồng đi du lịch rồi mà?”

“Ừ, đúng rồi. Cho nên tên trộm thừa dịp không ai ở nhà mà đột nhập đó.”

“Thế có bắt được không?”

“Không! Mà lạ thật, chẳng thấy ai cả. Chỉ thấy cửa mở, nhà thì bị lục tung lên, còn mất cái gì thì chưa rõ. Đợi vợ chồng lão Lý về chắc khóc mất.”

“Trước giờ họ hay khoe khoang lắm, giờ thì đáng đời!”

“Dạo này hệ thống theo dõi hư rồi còn gì, chắc chẳng tìm lại được đâu.”

“Mấy hôm nay tôi cũng phải cẩn thận, cửa nẻo phải khóa thật kỹ, không thì mất toi!”

“Chắc chắn rồi… Chết, siêu thị đang giảm giá, mau đi thôi kẻo không còn gì!”

Tiếng nói chuyện càng lúc càng xa dần tan vào trong không khí.

Lộc Khả chẳng ngờ, chỉ vì mệt mỏi mà tùy tiện chọn một chiếc ghế công viên để ngồi nghỉ lại nghe được một manh mối quan trọng đến thế. Chỉ cách vài thân cây, người khác không thấy được cô ngồi ở đó.

Cô bật cười trong lòng:

"Giống hệt NPC đến đúng giờ để đưa manh mối vậy..."

Gió nhẹ thổi qua, bóng cây lay động. Lộc Khả siết chặt áo khẽ nói: “Bì Bì, về nhà thôi.”

“Gâu!” Bì Bì ngoan ngoãn vẫy đuôi dẫn đường trở về.

Khi về đến nhà dì Lưu đã không còn đứng ở vị trí cũ. Lộc Khả quét vân tay mở cửa, cởi dây xích cho Bì Bì rồi quay về phòng lấy quần áo, đi tắm rửa sơ qua trong phòng vệ sinh.

Lúc đó khoảng hơn 4 giờ chiều. Xét thấy buổi tối nhà vệ sinh có yếu tố nguy hiểm theo "quy tắc", cô quyết định tắm sớm. Tiếng nước chảy ào ào vang vọng trong không gian, từng giọt bắn tung trên gạch men sứ lạnh lẽo.

Tắm xong người nhẹ nhõm hẳn, bước ra khỏi nhà tắm cô thấy Bì Bì đang ngồi chờ sẵn ở cửa. Khi cô đi về phòng ngủ nó cũng theo sát trở lại ổ chó bên cạnh cửa phòng, đúng là chú cún dính người.

Khi Lộc Khả đang sấy tóc, đồng hồ điểm 5 giờ.

“Tích tích tích ––– tích tích tích ––– hiện tại là 17 giờ.”

Tiếng máy sấy che lấp tiếng động ngoài cửa, thành ra khi cô vừa mở cửa phòng ngủ liền giáp mặt một người phụ nữ lạ.

Người này trạc tuổi bốn mươi, da ngăm, mặt nhiều nếp nhăn, tóc dài búi gọn sau đầu, mặc bộ quần áo màu tối đơn giản, thần sắc rụt rè. Trong tay bà là một túi rác màu đen không biết bên trong đựng gì.

“Cô Lộc, bữa tối tôi đã dọn sẵn trên bàn.” Bà nói với giọng khẽ run nhẹ.

Lộc Khả giả vờ như đang phân biệt phương hướng bằng giọng nói, nghiêng đầu đáp: “Vâng, cảm ơn dì.”

“Vậy tôi xin phép đi trước. Cô cứ từ từ ăn, mai tôi quay lại dọn dẹp.”

“Dì đi đường cẩn thận.”

Bà gật đầu, xách túi rác vội vã rời đi, thuận tay khép cửa lại. Không gian lập tức trở nên yên tĩnh lạ thường.

Lộc Khả đứng nhìn theo bóng lưng của bà, lòng đầy suy nghĩ.

Bầu trời ngoài cửa sổ dần sẫm lại, hơi lạnh tràn vào khiến nhiệt độ trong phòng cũng hạ thấp. Trên bàn là ba món mặn một món canh tương tự như bữa trưa, nhưng màu sắc và cách chế biến đã khác đi. Có khoai tây xào chua cay, đậu cô ve chiên, thịt bò xào ớt Hàng Châu và canh sườn ngô, mùi thơm hấp dẫn lan tỏa khắp phòng, chỉ tiếc là hiện tại chỉ có mình cô ăn.

Sau khi chuông đồng hồ điểm 6 giờ, Lộc Khả mất gần nửa tiếng mới ăn xong bữa tối, từng động tác đều cẩn trọng như đang nhập vai.

Cô ngồi xem TV cùng Bì Bì để giết thời gian.

“Tích tích tích ––– tích tích tích ––– hiện tại là 20 giờ.”

Trời đã tối hẳn, cô vẫn chưa rời mắt khỏi TV, mặc dù chẳng thật sự xem gì cả. Mãi đến khi chương trình kết thúc cô mới tắt TV, đứng dậy vào nhà vệ sinh.

Bên trong phòng ngoài tiếng bước chân của cô chỉ có tiếng gậy dò đường gõ nhẹ từng nhịp lên nền gạch.

Cô không đóng hẳn cửa nhà vệ sinh, chỉ khép hờ để chừa ra một khe nhỏ. Qua khe cửa vẫn có thể nhìn thấy một phần bộ lông của Bì Bì đang nằm bên ngoài.

Đèn phòng vệ sinh lúc sáng lúc tối, chớp nháy từng hồi, ánh sáng khi thì trắng bệch, khi thì tối sầm, đổ bóng lờ mờ từ phòng khách vào. Một cảm giác âm u lạnh lẽo từ từ lan tỏa.

“Gâu... gâu... gâu...”

Bì Bì đột nhiên sủa lên, âm thanh khẩn trương, hai chân trước đạp nhẹ lên cửa, muốn đẩy vào nhưng lại do dự không dám.

Lộc Khả nhanh chóng xử lý việc vệ sinh, tay chạm vào nút xả nước không nhạy, phải ấn mạnh mới hoạt động, trong dòng nước hình như có thứ gì đó màu đen trôi theo.

Cô mở vòi nước rửa tay, một dòng chất lỏng đỏ sẫm tuôn ra, chảy qua tay cô rồi trôi xuống bồn rửa, tiếp tục trôi qua ống thoát nước.

“Gâu gâu gâu –––”

Tiếng sủa của Bì Bì càng lúc càng gấp, cuối cùng phá cửa lao vào, đứng sát bên chân cô, gầm gừ khe khẽ trong cổ họng.

“Bì Bì?! Có chuyện gì vậy?”

Lộc Khả giật mình, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cố kiềm chế biểu cảm, giả vờ như không có gì, rửa sạch tay rồi bình thản bước ra ngoài.

Bì Bì lúc này đã hoàn toàn thay đổi, không còn lo lắng, trở nên ngoan ngoãn nằm sát bên cô, như muốn dính chặt vào cơ thể cô.

Lộc Khả nhân cơ hội vuốt ve nó vài lần rồi đứng dậy về phòng ngủ.

"Đừng quên, từ 21 giờ đến 7 giờ sáng hôm sau là thời gian ngủ bắt buộc."
"Trong thời gian này, nằm im trên giường là an toàn nhất."

Về đến phòng ngủ, cô khóa trái cửa, lên giường, nằm yên rồi mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cả ngày hôm nay, dù bên ngoài cố tỏ ra thảnh thơi, nhưng thật ra thần kinh cô luôn căng như dây đàn. Giờ đây mới được thả lỏng một chút.

Ngày đầu tiên trong "phó bản" chắc là an toàn nhất. Những ngày tiếp theo chỉ có thể càng lúc càng nguy hiểm. Nhưng hôm nay ít nhất cô cũng đã thu thập được không ít thông tin.

Tuy nhiên, quy tắc nơi này rõ ràng không đáng tin. Có những điều đúng, nhưng cũng không thiếu những cái bẫy. Ví dụ như “hàng xóm thân thiện” ban ngày, hay phòng vệ sinh trở nên nguy hiểm sau khi trời tối... Và quan trọng nhất, hệ thống giám sát và kiểm soát ra vào đang ngừng hoạt động.

“Tích tích tích ––– tích tích tích ––– hiện tại là 21 giờ.”

Mọi âm thanh lập tức im bặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play