Từng bước một, càng đi càng gần, đến trước cửa phòng đột nhiên khựng lại.
Lộc Khả dừng chân, nín thở, không dám thở mạnh dù chỉ một hơi. Qua cánh cửa kia có người đang đứng lặng lẽ, không một tiếng động. Không rõ là đang lắng nghe, quan sát, hay làm việc gì khác… chỉ biết cảm giác ấy khiến người ta sởn gai ốc.
Một lát sau tiếng bước chân lại vang lên lần nữa. Sột soạt… sột soạt… từng tiếng, từng tiếng nhỏ dần, như thể đang rẽ trái mà đi xa dần. Kế đó bên phía tay trái vọng đến những âm thanh lạch cạch rời rạc, không rõ đang làm gì.
Lộc Khả khẽ thở ra một hơi. Xem ra, quy tắc “phòng ngủ là nơi an toàn” có vẻ không sai. Dây thần kinh căng như dây đàn rốt cuộc cũng được thả lỏng đôi chút.
Cô cũng không có ý định ra ngoài lúc này. Tiếng động vừa rồi có lẽ là do “người tuân theo quy tắc” như hệ thống từng nhắc đến, nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa với việc đối phương có thiện ý hay không.
Hơn nữa trong bảng quy tắc còn ghi rất rõ: thời gian nấu ăn và dùng bữa là tách biệt nhau, đặc biệt là điều số 8 “Bạn không được phép vào nhà bếp.” Điều đó cho thấy nơi ấy rõ ràng có gì đó bất thường.
Hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên trong phó bản này. Trước tiên phải đảm bảo an toàn cái đã, chưa cần thiết phải trực diện đối đầu làm gì.
Âm thanh từ phía phòng bếp vẫn truyền đến lắt nhắt, mùi thức ăn cũng bắt đầu lan ra mang theo một cảm giác rất đời thường, giống như khói bếp từ một gia đình bình thường nào đó.
Rồi lại một tiếng "cạch", mọi thứ trở lại yên tĩnh.
Người phụ nữ kia làm xong việc cũng không nán lại, không mở miệng nói lời nào. Đến nhẹ nhàng như gió, đi cũng nhẹ tênh như mây.
“Tích tích tích ––– tích tích tích ––– hiện tại là 12 giờ.”
Thông báo giờ phát ra đúng lúc.
Lộc Khả đưa tay trái cầm lấy cây gậy dẫn đường đặt ở cạnh cửa, tay phải nhẹ nhàng đặt lên then cửa phòng ngủ, ấn xuống mở ra một khe nhỏ, một luồng gió mát lùa vào.
Cô mở cửa phòng ngủ, bước ra rồi thuận tay đóng lại. Đổi cây gậy sang tay phải, lông mi khẽ run, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, ánh mắt hướng thẳng phía trước, khóe mắt liếc về phía bàn ăn. Cô bước từng bước dò dẫm đi tới.
Quy tắc số một: "Mọi người đều biết bạn là một người mù."
Quy tắc số hai: "Phòng ngủ là nơi an toàn."
Dựa vào hai điều này, Lộc Khả không dám chắc liệu khi ra khỏi phòng, việc giả vờ mù có thể tiếp tục đảm bảo sự an toàn hay không. Vì thế, ngay từ khoảnh khắc bước ra khỏi cửa phòng, cô đã nghiêm túc nhập vai, cố gắng diễn trọn vẹn!
Ngay khi vừa bước ra khỏi phòng, cảm giác bị thứ gì đó theo dõi chợt ập đến, tựa như một cặp mắt vô hình đang dõi theo nhất cử nhất động.
Cô cố gắng kiềm chế thân thể đang căng cứng, bước đi kiểu “bò lê trườn trốn” như bò kéo xe, chỉ vài chục bước ngắn ngủi mà mất đến vài phút dò dẫm. Cuối cùng cũng lần được đến vị trí bàn ăn và ngồi xuống.
Bên chân đột nhiên truyền đến cảm giác cọ xát. Có thứ gì đó nhẹ nhàng lướt qua, lớp lông mềm mại mang theo cảm giác tê tê, ngứa ngáy.
Lộc Khả không dám cúi đầu nhìn, nhưng vẫn đưa tay xuống sờ thử, chạm phải một cái đầu lông xù mềm mịn. Cô nhỏ giọng thì thầm:
“Bì Bì ngoan~”
“Gâu… uông~” Bì Bì khẽ kêu một tiếng rồi không cọ nữa, ngoan ngoãn nằm rạp bên chân.
Cảm giác bị theo dõi âm thầm cũng theo đó mà tan biến. Tuy vậy, nhiệt độ trong phòng khách dường như vẫn thấp hơn trong phòng ngủ vài độ.
Ánh mắt cô liếc qua bàn ăn, đơn giản ba món một canh, nấm hương xào rau xanh, ớt xanh xào thịt, sườn xào chua ngọt, thêm một bát canh gà bốc hơi nghi ngút, đều là những món bình thường. Nhưng khi Lộc Khả nhìn thẳng về cánh cửa phòng bếp vẫn còn khép hờ, rồi ngửi thấy mùi thơm lan tỏa trong không khí, cơn đói trong bụng lại cuộn lên dữ dội hơn.
Tỉnh dậy đã thấy mình ở một nơi xa lạ, mọi chuyện xảy ra từ nãy đến giờ cứ như mộng mị, đến giờ còn chưa uống nổi một ngụm nước.
Dù nơi này được gọi là công viên trò chơi, cũng không thể để người chơi chết đói ngay từ màn mở đầu chứ? Huống chi, trong quy tắc cũng chẳng hề nhắc gì đến chuyện cấm ăn uống.
Nghĩ thế, cô cũng không do dự nữa, Lộc Khả bắt đầu “diễn”, giả vờ lần mò tìm đũa trên bàn, chậm rãi nhấc lên, rồi lại dò dẫm theo hướng mâm thức ăn, “gắp nhầm” vài lần trước khi đưa được chút đồ ăn vào bát. Tay trái khẽ chạm vào bát cơm, cẩn thận gắp thức ăn bỏ vào rồi bưng lên, chậm rãi ăn từng miếng nhỏ.
Cơm mềm dẻo vừa miệng, rau xanh ngọt thanh, tất cả hòa quyện lại khiến khóe mắt Lộc Khả bất giác cay xè. Cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày, ăn một bữa cơm lại trở thành chuyện gian nan đến vậy. Thậm chí phải dùng đến toàn bộ “kỹ năng diễn xuất” mà cô chẳng có bao nhiêu. Nhưng chính quá trình gian khổ ấy lại khiến bữa cơm bình thường này trở nên ngon đến lạ lùng.
Ăn xong bữa cơm này, cô mất ít nhất hơn nửa tiếng. Nhưng thực chất Lộc Khả cũng chẳng ăn được bao nhiêu. Vì phải giả vờ là người mù, cô không dám ăn nhanh hay ăn mạnh. Trong lòng lại luôn có chút dè chừng. Chủ yếu cô chỉ ăn rau, còn thịt thì chỉ dám chạm đũa qua loa vài miếng rồi ngừng lại.
Căn phòng trống rỗng, chỉ vang lên tiếng ăn uống khe khẽ của một mình cô. Chú chó dẫn đường Bì Bì thì vẫn nằm im bên chân, ngoan ngoãn đến bất thường.
Hiện tại vẫn còn sớm, còn hơn hai tiếng nữa mới đến giờ “dắt chó đi dạo”. So với việc quay về phòng ngủ nghỉ ngơi, có lẽ nên tranh thủ lúc này tìm thêm manh mối ở phòng khách thì hơn. Chỉ là. nếu muốn lục lọi đồ vật trong nhà, với thân phận “người mù”, cô lo sẽ dễ bị bại lộ.
Cẩn thận lần từng bước đến bên cạnh ghế sofa, Lộc Khả ngồi xuống, với tay tìm điều khiển từ xa, mò mẫm mở TV. Âm thanh từ một bộ phim truyền hình lập tức vang lên, lấp đầy sự im lặng trong phòng khách. Bì Bì cũng ngoan ngoãn theo sát sau cô rồi nằm phục xuống ngay bên chân, không phát ra một tiếng động.
Lúc này, Lộc Khả mới có cơ hội quan sát rõ ràng hình dáng của Bì Bì.
Bì Bì là một chú chó chăn cừu Đức (German Shepherd), toàn thân phủ một lớp lông đen tuyền bóng mượt, tứ chi mạnh mẽ săn chắc. Đôi tai dựng đứng, luôn căng thẳng cảnh giác. Trên người nó còn mặc một chiếc áo ba lỗ màu ngụy trang.
Lúc này, nó đang yên lặng nằm cạnh chân Lộc Khả, đôi mắt đen sâu thẳm đầy dịu dàng chăm chú nhìn cô, chiếc đuôi dài thỉnh thoảng khẽ đong đưa.
Lộc Khả không dám nhìn lâu, khẽ quay đầu giả vờ ngẫu nhiên thay đổi tư thế. Sau đó cô nửa nằm nửa tựa lên ghế sofa, tay trái chống cằm, mắt nhìn mông lung vào khoảng không như đang ngẩn người nghe TV, nhưng thực ra đang âm thầm quan sát xung quanh.
Một thế giới vốn nên đầy nguy cơ rình rập, lúc này lại yên tĩnh một cách bất thường.
Càng kỳ quặc hơn, rõ ràng đây từng là căn nhà của một gia đình ba người, nhưng dấu vết sinh hoạt của cha mẹ gần như không có.
Phòng khách được bày biện khá đơn giản, chỉ có bàn ăn, sofa, kệ TV và chiếc TV đang phát chương trình. Phong cách bài trí giống hệt phòng ngủ, chỉ là nhiệt độ có phần lạnh hơn rõ rệt.
Đang vào giữa tháng tám, mùa hè nắng nóng gay gắt. Vậy mà cửa sổ phòng khách lại bị đóng kín, rèm buông xuống che chắn toàn bộ ánh sáng. Không gian âm u mà vẫn sáng rõ một cách kỳ lạ. Trên trần nhà, điều hòa âm trần hoạt động đều đều, từng luồng khí lạnh phả xuống khiến cánh tay nổi cả da gà.
Tiếng TV vang lên đều đặn khiến Lộc Khả bắt đầu mơ màng, đầu gật gù vì buồn ngủ. Tay cô trượt một chút, vô tình nhấn vào điều khiển từ xa.
“Những ngày gần đây, thành phố liên tiếp xảy ra nhiều vụ mất tích bí ẩn. Đề nghị người dân nâng cao cảnh giác, chú ý an toàn cá nhân. Tuyệt đối không tin tưởng người lạ, nếu phát hiện cá nhân khả nghi xin liên hệ ngay với cảnh sát.”
Âm thanh đột ngột của bản tin thời sự khiến cơn buồn ngủ của Lộc Khả lập tức biến mất. Nhưng bản tin ấy chỉ xuất hiện chớp nhoáng rồi biến mất, TV lại chuyển sang các nội dung thường ngày, không mấy đặc biệt.
Cô cầm điều khiển, thử chuyển qua vài kênh khác, nhưng không còn nghe thấy nội dung tương tự.
Lộc Khả cứ thế ngồi xem TV gần hai tiếng đồng hồ, giữa chừng còn ngả người chợp mắt một lát. Bì Bì vẫn luôn yên lặng ở bên cạnh như một cái bóng trung thành.
Cô từng thử đổi hết các kênh, nhưng bản tin về vụ mất tích vẫn không xuất hiện lại lần nào nữa.
Cảm thấy thời gian chắc cũng gần đến lúc “dắt chó đi dạo”, bụng cũng hơi trướng lên vì ăn xong, Lộc Khả đứng dậy, lần mò đi về phía nhà vệ sinh bên tay phải.
Vừa bước vào nhà vệ sinh, lúc Bì Bì còn chưa kịp theo vào, Lộc Khả đã tiện tay khép cửa lại. Dù gì thì, dù chỉ là một chú chó, cô cũng không có thói quen "đi vệ sinh" với bạn đồng hành đi theo sát bên như vậy.
Ánh sáng trong phòng vệ sinh sáng choang.
Lộc Khả tranh thủ lúc đang “giải quyết” lén dùng ánh mắt quan sát toàn bộ không gian.
Một bóng đèn sợi đốt lớn hắt thứ ánh sáng trắng bệch, chiếu rọi cả căn phòng. Trên bồn rửa mặt đặt vỏn vẹn một chiếc cốc, một bàn chải đánh răng, một tuýp kem cùng một chiếc lược. Đối diện là bồn cầu tự động, ngồi lên còn có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương.
Bên trái là vòi sen treo tường, bên phải là bồn tắm cỡ nhỏ rộng khoảng một mét vuông. Trên kệ gắn tường xếp ngay ngắn ba, bốn chai lọ, có vẻ là dầu gội, sữa tắm các loại.
Cả căn phòng sạch sẽ đến mức kỳ lạ, không vương một sợi tóc.
Lúc đứng dậy xả nước, không rõ có phải do nhấn sai vị trí hay không, nước ra có phần lộn xộn, phải ấn thêm lần nữa mới hoạt động bình thường.
Xong xuôi Lộc Khả không nán lại lâu, lập tức kéo cửa bước ra ngoài. Khi quay người lại, ánh mắt vô tình lướt qua ổ chó đặt cạnh cửa phòng ngủ, nhưng cô không nghĩ nhiều, chỉ yên lặng quay lại ghế sofa tiếp tục ngồi chờ đến ba giờ chiều.
“Tích tích tích ––– tích tích tích ––– hiện tại là 15 giờ.”
Đã đến lúc ra khỏi nhà.
Âm thanh vừa vang lên, Bì Bì lập tức phóng vọt về ổ chó ngậm sợi dây dắt miệng rồi lạch bạch chạy đến trước mặt Lộc Khả, chiếc đuôi dài vẫy liên hồi có vẻ vô cùng phấn khích.
“Gâu gâu!” Nó sủa nhỏ hai tiếng như thúc giục cô mau mau chuẩn bị, rõ ràng là không chờ nổi để được ra ngoài đi dạo.
Lộc Khả làm ra vẻ vừa mới “nghe” thấy tiếng, đưa hai tay ra tìm Bì Bì. Cô lần từ đầu lông xù đến tai, rồi dọc theo mũi miệng xuống phần cổ, dò theo sợi dây dắt đến khoá cài, mày mò vài phút mới cài xong đầu dây vào vòng cổ. Sau đó cô cầm lấy gậy dẫn đường đặt trên bàn trà chuẩn bị rời đi.
Trong suốt quá trình Bì Bì vẫn đứng yên, ngoan ngoãn để cô sờ tới sờ lui mà không hề xao động như đã quá quen với hành động này. Đợi Lộc Khả chuẩn bị xong nó liền dẫn cô bước về phía cửa.
Khi đến nơi, nó đứng thẳng bằng hai chân sau, đưa hai chân trước chạm lên chốt cửa đẩy xuống, cửa liền mở ra.
“Chú chó này đúng là vừa ngoan lại thông minh đến kỳ lạ…” Lộc Khả âm thầm nghĩ.
Cửa lớn của căn hộ được khóa bằng khóa điện tử có thể mở bằng vân tay hoặc mật mã. Sau khi Lộc Khả ra ngoài, Bì Bì dùng chân đóng cửa lại rồi mới tiếp tục dẫn đường.
“Tiểu Lộc à, con định đi đâu đó?”
Một giọng nữ trung niên bất ngờ vang lên từ phía sau. Âm điệu có phần to lại mang theo sự nhiệt tình đặc trưng của mấy bà bác hay tụ họp ở khu dân cư.
Lộc Khả lập tức khựng lại, cô hít sâu điều chỉnh hơi thở, sau đó từ từ xoay người lại.
Ngay lập tức một khuôn mặt cực lớn bất ngờ áp sát vào tầm mắt cô, chỉ cách chưa đầy vài centimet. Người phụ nữ cười tươi để lộ tám cái răng trắng ởn, đôi mắt đen ngăm nhìn cô chằm chằm không hề chớp.