“Gâu gâu gâu –––”
Bì Bì đang nằm bên chân Lộc Khả bỗng gầm gừ đầy cảnh giác, nhanh chóng đứng dậy chắn trước mặt cô, hướng về phía nhà bếp mà sủa vang. Lông trên lưng nó dựng đứng, răng nanh nhe ra, đôi mắt đen láy trừng trừng như muốn xé toang thứ gì đó trong bóng tối.
“Bì Bì? Em đói bụng à?” Lộc Khả hỏi nhưng trong lòng lại thấy bất an.
Phía nhà bếp có gì đó rất không bình thường. Dù dì Lưu nói là đánh đổ chậu hoa, nhưng cái cây kia chỉ là một chậu phát tài cao hơn mét, sao có thể phát ra tiếng động lớn đến thế? Và vì sao Bì Bì lại phản ứng dữ dội như vậy?
“Tích tích tích ––– tích tích tích ––– hiện tại là 18 giờ.”
Lộc Khả liếc sang bàn, một đĩa sủi cảo còn nóng hổi, lúc này cô không thể từ chối ăn.
Vừa hay Bì Bì đang sủa, cô liền giả vờ nghĩ nó đói, chậm rãi gắp một chiếc sủi cảo ném xuống dưới chân nó.
Bì Bì lập tức ngừng sủa, cúi đầu ngửi ngửi sủi cảo, sau đó ngoạm một phát nuốt gọn. Rồi nó ngẩng đầu cọ vào chân cô, khẽ kêu “gâu gâu” như thể đang trấn an: “Không sao đâu, ăn đi.”
Thấy vậy, Lộc Khả lại ném thêm mấy chiếc nữa cho nó. Đợi vài phút, thấy Bì Bì vẫn bình thường, tinh thần ổn định, cô mới gắp một chiếc sủi cảo, chấm dấm, cho vào miệng.
Sủi cảo nhân trứng gà rau hẹ, tay nghề dì Lưu quả thật không tệ. Nhân đầy đặn, đậm đà, vỏ sủi cảo vừa miệng, mềm mại tan ra khi nhai, thêm chút dấm chua nhẹ, rất dễ ăn.
Một lúc sau dì Lưu từ bếp bước ra: “Ăn rồi à? Hương vị thế nào con?”
“Hương vị ngon lắm, tay nghề dì thật tuyệt!” Lộc Khả hướng về phía giọng nói mỉm cười. Bì Bì cũng phụ họa, sủa khẽ hai tiếng.
“Ha ha, vậy thì dì yên tâm rồi. Mai dì lại làm món khác ngon hơn nữa cho con ăn!” Trên người dì Lưu vẫn dính vài vết bẩn, nhưng khuôn mặt thì rạng rỡ, cười tươi tới mức gần như… gượng gạo.
Nói xong, bà không ở lại lâu mà nhanh chóng rời đi.
Lộc Khả tiếp tục ăn, chia phần còn lại cho Bì Bì. Lần này Bì Bì tỏ ra vui vẻ khác thường, vẫy đuôi không ngừng, dường như đã quên hẳn “sự cố” ban nãy.
Ăn xong cô về lại sofa, dùng nĩa xiên vài miếng trái cây. Lợi dụng trời chưa tối hẳn, cô tranh thủ vào nhà vệ sinh một chuyến, còn mang theo cả Bì Bì để đề phòng bất trắc.
May là cô đi nhanh, chỉ mất hơn năm phút. Mọi việc diễn ra bình thường, có lẽ Bì Bì là “lá bùa hộ mệnh” của cô.
Sau đó cô quay lại phòng khách ngồi thêm chút nữa, rồi chậm rãi đi tới cửa chính khóa trái lại. Dù sao ngày mai dì Triệu cũng không đến, khóa kỹ cửa cũng khiến cô cảm thấy an toàn hơn một chút.
Tiếp đó cô vào phòng ngủ, để Bì Bì bên ngoài rồi cũng khóa trái cửa. Cởi bỏ chiếc vòng cổ đen, cẩn thận cất vào ngăn kéo trên bàn trang điểm rồi leo lên giường nằm thẳng, lặng lẽ đợi đêm buông xuống.
Thời gian trôi chậm chạp.
Khi đêm đến, bóng tối bao quanh cô.
Sau khoảng lặng cực độ, tiếng động bắt đầu vang lên, ngày càng rõ ràng, càng gần.
Tiếng móng tay cào vào gầm giường dồn dập, chói tai như thể ai đó đang bị nhốt bên dưới và đang vùng vẫy tuyệt vọng, muốn chui ra ngoài.
Tiếng khóc lóc nức nở vang lên sát bên tai, luồng hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ cô mang theo mùi tuyệt vọng và oán hận.
Những âm thanh còn lại trở thành nền, tiếng nói mớ lộn xộn, tiếng bước chân loạn xạ, tiếng đồ vật va chạm, như thể cả căn nhà đang chìm trong một buổi tang lễ hỗn loạn của các linh hồn.
Lộc Khả vẫn nằm im như tượng, mắt nhắm chặt, hơi thở đều đều. Nhưng hai bàn tay cô siết chặt trong chăn, móng tay cắm sâu vào da thịt đến rướm máu, cơn đau nhói giúp cô giữ vững lý trí.
Cô không ngừng nhắc đi nhắc lại trong đầu:
“Chưa đến lúc. Chưa đến lúc.”
Dù mọi thứ đang dồn ép đến mức có thể khiến một người thường hóa điên, cô vẫn nhắm mắt — cô biết, chỉ cần mở mắt ra… là chết chắc.
Không rõ đã trôi qua bao lâu.
Khi mọi thứ im bặt, thần kinh căng như dây đàn cuối cùng cũng được thả lỏng, Lộc Khả rơi vào một cơn mê man sâu thẳm, gần như hôn mê bất tỉnh.
“Phanh phanh phanh — phanh phanh phanh!”
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên xuyên qua tường đánh thức cô.
Lộc Khả lờ mờ mở mắt, chỉ thấy một mảnh tối đen, cô chớp mắt vài lần không thấy gì thay đổi, thị lực đã biến mất hoàn toàn.
Cô ngồi dậy, không hoảng hốt, cô đã chuẩn bị trước cho khoảnh khắc này.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong phó bản.
Nếu Lộc Khả còn có thể nhìn thấy, cô sẽ phát hiện mọi thứ xung quanh đã thay đổi hoàn toàn.
Không còn là căn phòng ngủ quen thuộc sạch sẽ.
Thay vào đó, cả căn phòng phủ bụi dày, nội thất phủ đầy mạng nhện và dấu vết thời gian như thể đã nhiều năm không có người sống.
Trên tường, sàn nhà, thậm chí cả nệm, khắp nơi là vết máu khô đã oxy hóa chuyển sang màu nâu sậm.
Trên mặt đất, dấu vết hỗn loạn của một cuộc giằng co, gỗ vỡ, sách rách, khung ảnh vỡ vụn nằm rải rác, tất cả đang lặng lẽ kể lại một thảm kịch không lời.
“Phanh phanh phanh — phanh phanh phanh!”
Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục vang lên, gấp gáp hơn, hung dữ hơn.
Lộc Khả đứng dậy mặc quần áo đặt ở mép giường. Vừa định bước đi thì dưới chân dẫm phải thứ gì đó khiến cô giật mình, cô lập tức hít sâu tự trấn tĩnh.
Cô dò dẫm lần theo vách tường bước đi từng bước một. Dưới chân mỗi bước đi đều mang cảm giác lạnh lẽo và ẩm ướt, như thể cô đang đi trên dấu tích của máu và xương.
Khi chạm tay vào then cửa phòng ngủ, cô phát hiện chốt cửa đã bị hỏng. Gần đó là vết chém từ vật gì sắc bén như thể ai đó đã từng cố gắng phá cửa xông vào.
Cô lần tay tới một vật cắm trên cửa, là một mảnh gỗ nhọn, đầu còn dính máu khô.
Căn phòng ngủ nơi cô từng tin là an toàn nhất.
Có lẽ, đêm nay không còn an toàn nữa.
“Phanh phanh phanh –––”
Tiếng đập cửa dồn dập vẫn không ngừng vang lên bên tai ép Lộc Khả phải gác lại mọi suy nghĩ. Cô không bận tâm đến việc cửa phòng ngủ đã từng bị bạo lực phá khóa mà chỉ lặng lẽ lần tay lấy cây gậy dẫn đường tựa ở góc tường, rồi nhắm mắt lần từng bước hướng ra cửa chính.
“Là ai vậy?” Cô vừa đi vừa cất giọng dò hỏi.
Không gian trong phòng khách giờ đây đã hoàn toàn thay đổi. Nhiệt độ thấp đến lạnh buốt, không khí âm u nặng nề như bị một lớp quỷ khí bao phủ, đồ đạc khắp nơi phủ đầy bụi bặm. Trên sàn, từ phòng bếp đến phòng khách là một vệt kéo dài màu đỏ sậm, gần như bị bụi che lấp nhưng vẫn hiện rõ rành rành.
Bì Bì cũng chẳng còn là chú chó khỏe mạnh như trước. Lông của nó bết lại vì máu, chuyển sang màu đỏ nâu bẩn thỉu. Mắt ngập máu, con ngươi sẫm đen, tai dựng lên bị cắt cụt một đoạn, hàm răng mẻ gần hết. Tứ chi run rẩy như từng bị đập gãy, bước đi khập khiễng phía sau Lộc Khả, không ngừng phát ra những tiếng r*n rỉ nghẹn ngào.
“Tiểu Lộc à, 12 giờ rồi, đến giờ ăn trưa rồi!”
Tiếng của dì Lưu vang lên từ ngoài cửa, quen thuộc nhưng khàn đặc, lại lẫn chút nghẹn ngào không rõ ràng.
Lộc Khả lần tay tìm đến ổ khóa, cửa chính vẫn khóa kỹ, cô mở chốt, chậm rãi kéo cửa ra.
Trước mắt cô, nếu như cô còn có thể nhìn thấy, là một thân hình cháy đen như than, vóc dáng nhỏ người, khô quắt, gầy guộc. Khuôn mặt đen sạm nứt nẻ vẫn nhe răng cười, để lộ hàm răng dính khói đen. Trong tay bà là một chiếc hộp cơm sạch sẽ đến mức trái ngược hoàn toàn với hình dáng của người cầm.
Dọc hành lang, vách tường cháy sém nhuộm màu tro tàn.
“Là dì Lưu à.” Lộc Khả ở trong bóng tối hoàn toàn, chỉ nhận ra giọng nói mà không hề biết mình đang đối diện với điều gì.
“Đúng đúng, đến giờ cơm, dì mang ít đồ ăn sang cho con.” Dì Lưu nhẹ nhàng lướt qua người Lộc Khả bước vào nhà: “Để dì dọn dẹp bàn rồi con ăn nhé!”
Bàn ăn cũng phủ bụi dày, những bát đũa còn sót lại từ hôm trước có vẻ sạch sẽ lạ thường, như thể chỉ vừa trải qua một đêm nhưng kỳ thực… ai biết đã trải qua bao lâu?
Dì Lưu nhanh nhẹn thu dọn chén đũa, chạy vào bếp giặt giẻ lau rồi quay lại lau sạch bụi trên bàn. Bà bày các hộp cơm ra ngăn nắp, lau cả ghế ngồi cho sạch rồi mới gọi:
“Xong rồi, Tiểu Lộc ngồi xuống ăn đi con.” Đôi tay đen thui của bà đặt lên vai Lộc Khả đè nhẹ, dẫn cô đến bàn ăn. Trên khuôn mặt cháy sạm, bà vẫn nhe răng cười, nụ cười không còn nét người.
Nhưng lạ thay, sau khi buông tay ra trên vai Lộc Khả không hề có dấu vết nào.
“Cảm ơn dì Lưu.” Lộc Khả không thể từ chối, đành ngồi xuống khẽ cảm ơn.
Trên bàn là bốn món đơn giản: một hộp cơm, một hộp đậu hũ rau xanh, một hộp cà tím kho cá, một hộp thịt xào ớt cay. Toàn là món nhà quen thuộc, mùi thơm vẫn dễ chịu khiến người khác khó lòng nghi ngờ.
“Ôi, suýt nữa quên, chưa đưa con cái muỗng!” Dì Lưu vội vàng nhét cái muỗng vào tay cô. “Ăn đi, ăn đi!”
Lộc Khả cố gắng nặn ra một nụ cười rồi bắt đầu dò dẫm muỗng vào hộp cơm. Vì không thấy gì, cô phải đưa muỗng lên gần mũi mới ngửi được món nào với món nào.
Cô múc được một muỗng đậu hũ rau xanh yên tâm cho vào miệng, rau thì không đáng lo, nhưng thịt thì cô không dám chắc.
Lộc Khả tiếp tục gắp một muỗng cơm ăn thật chậm.
Khi muỗng chạm đến thịt xào ớt, cô cẩn thận đưa lên mũi ngửi, không rõ là thịt gì, không muốn khiến người đối diện nghi ngờ, cô giả vờ đưa vào miệng sau đó ho sặc, cúi đầu nhổ ra lòng bàn tay rồi âm thầm thả xuống dưới gầm bàn.
Bì Bì đang nằm đó lập tức nuốt chửng.
“Ớt cay quá à? Để dì lấy cho con cốc nước nhé!” Dì Lưu lập tức đứng dậy bước về phía nhà bếp. Bà hoàn toàn không phản ứng gì với những vệt máu đỏ sậm gần như chuyển đen trên sàn hay dáng vẻ thê thảm của Bì Bì.
Bếp cũng không khá hơn.
Dao phay sắc lẹm bị cuốn mép nằm trên bàn, tường, sàn, bồn rửa, tủ lạnh, đâu đâu cũng vương máu khô và bụi bặm, cửa tủ phía dưới bệ bếp còn bị khóa kín.
Dì Lưu mặt không biến sắc cầm một cái ly, bật vòi nước.
Do lâu không sử dụng, đường ống khởi đầu lách tách rồi phun ra dòng nước lẫn mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
Rửa sạch xong bà mở tủ lạnh, đồ ăn bên trong trông vẫn mới tinh như vừa được mua cách đây một hai ngày. Bà lấy ra một hộp sữa, rót vào ly rồi mang ra ngoài.
“Dì rót sữa bò cho con, uống cho đỡ cay nhé!” Bà vừa nói vừa đặt ly vào tay Lộc Khả. Cúi xuống, bà nhìn chú chó đang rúc dưới chân Lộc Khả, khẽ lẩm bẩm:
“À mà, Tiểu Lộc nè, hôm nay cúp điện, nếu con có dắt chó ra ngoài thì đừng đi thang máy nha”.