Lộc Khả đang ăn chợt khựng tay lại: “Cúp điện? Sao lại cúp điện đột ngột vậy dì?”
“Thì ai biết được” dì Lưu trả lời nhẹ hẫng như thể đã chuẩn bị sẵn lý do: “Chắc đâu đó chập mạch, bên điện lực phải sửa gấp thôi, nghe nói tối nay mới có điện lại. Mà nhà con, tủ lạnh đồ ăn đều mới mua mấy hôm trước phải không? Cúp điện kiểu này cẩn thận mấy thứ đó hư đấy! Đừng ăn lung tung rồi đau bụng nha.”
Nghe cũng hợp lý.
Giữa mùa hè trời oi bức, sữa và trái cây tươi vốn đã khó bảo quản. Nếu lại mất điện trong không gian kín thế này rất dễ bị hư hỏng.
Lộc Khả hiểu rất rõ, dì Lưu đang từng bước từng bước buộc cô tiếp nhận “lòng tốt” của mình.
“Vậy… tiếc mấy hộp sữa với trái cây quá.” Cô hơi tiếc rẻ rồi giả vờ than nhẹ: “Bì Bì nhà con tính tình hoạt bát, không đi dạo một vòng là nó không chịu yên đâu”.
“Thang máy ngừng rồi thì đi thang bộ bên trái” dì Lưu vội nói “Chỉ là mắt con không tiện, xuống cầu thang phải cẩn thận hơn chút.”
Lộc Khả gật đầu: “Dạ, cảm ơn dì. Nhưng mà, dì biết cúp từ mấy giờ không?”
“Chắc là sáng nay.”
“Vậy cũng được mấy tiếng rồi… Mà kỳ lạ ha, nhà mình vẫn mát mẻ vậy.” Lộc Khả nhăn mày, vì buổi trưa nay khi bước ra phòng khách cô vẫn cảm nhận được cái lạnh âm u đặc trưng, thậm chí còn có phần rợn người hơn mấy hôm trước.
Dì Lưu khẽ cười khan: “Trong nhà mở điều hòa suốt mà không mở cửa sổ thông gió, nó mát là phải rồi.”
Lộc Khả ăn chậm nhưng rồi cũng gần xong. Cảm thấy đã đủ, cô nhẹ nhàng đặt muỗng xuống.
Thấy cô dừng, dì Lưu biết cô đã ăn no nhưng vẫn không quên lẩm bẩm:
“Tiểu Lộc à, con phải sửa cái tật không chịu ăn thịt đi, ăn suốt vậy mà chỉ gắp có vài miếng!”
Thực tế, những miếng thịt đó đã được cô âm thầm chuyển cho Bì Bì, nằm gọn trong bụng nó.
“Mùa hè mà dì, ăn nhiều mỡ dễ nóng người, con thích ăn thanh đạm một chút.” Lộc Khả nặn ra nụ cười, vội tìm một cái cớ.
“Các con trẻ bây giờ cứ kén ăn! Thôi được rồi, tối nay dì nấu món nhẹ thôi cho vừa ý!” Dì Lưu đáp, đồng thời nhanh nhẹn thu dọn bát đũa thừa. “Con cứ nghỉ ngơi đi, dì về đây.”
“Dạ, dì đi thong thả.” Lộc Khả lễ phép gật đầu, đứng dậy tiễn.
Dì Lưu lại vội ngăn: “Thôi đừng tiễn, ngồi nghỉ đi con.” Rồi bà ôm hộp cơm bước đi vội vã.
Dù bị ngăn, Lộc Khả vẫn lặng lẽ bước chậm theo ra đến gần cửa. Khi nghe tiếng “Phanh ——” đóng cửa vang lên, cô mới chạm tay lên tay nắm sờ thử, chỉ thấy một lớp bụi mịn dính đầy, còn lại khóa vẫn nguyên, không có gì bất thường.
Cô dừng lại lắng nghe.
Không một tiếng động, ngoài tiếng thở khe khẽ của bản thân và tiếng r*n rỉ mơ hồ của Bì Bì, xung quanh hoàn toàn yên lặng. Không có tiếng điện chạy trong máy, không có tiếng điều hòa, không một tiếng TV, tủ lạnh, một sự im lặng chết chóc.
Đợi thêm vài phút, chắc chắn không có gì cô mới chậm rãi xoay người bước vào trong. Dọc đường cô tiện tay sờ vào mấy món đồ trang trí, tất cả đều phủ bụi dày.
Chuyện gì đang xảy ra?
Căn nhà này hôm nay ở đâu cũng không đúng.
Mọi thứ, từ âm khí, đến bụi bặm, đến mùi trong không khí… đều khác.
Những ngày trước, thứ cô trải nghiệm là sự phục dựng hiện trường sống trước khi bi kịch xảy ra.
Nhưng hôm nay thì như thể thời gian đã vụt qua rất lâu, rất lâu. Như thể cô đang lang thang trong tàn tích của một án mạng đã bị lãng quên, chỉ còn bụi phủ và im lặng khắc khoải.
Dì Lưu dường như chẳng hề để tâm đến tất cả những điều đó.
Lộc Khả đi vài vòng quanh phòng khách rồi khẽ gọi: “Bì Bì?”
Từ một góc phòng, chú chó tật nguyền khập khiễng bước tới, rúc vào chân cô, khẽ cọ cọ mắt cá chân, phát ra tiếng nức nở đáng thương.
Lộc Khả chậm rãi ngồi xuống, đặt cây gậy dẫn đường sang bên, cô đưa hai tay nâng đầu Bì Bì lên.
Lông nó rối bết, dính cứng lại thành từng mảng chẳng thể tách rời. Cô đưa tay lên mũi khẽ ngửi, một mùi hôi tanh nhè nhẹ dính trên đầu ngón tay.
Tim cô chùng xuống, một dự cảm chẳng lành len vào lòng.
Cô lần theo đầu nó, sờ đến tai chỉ còn một nửa, sờ miệng đầy răng mẻ, sờ thân mình gồ ghề vết thương, sờ đến chân, nó khẽ rên lên một tiếng đầy đau đớn.
Hốc mắt Lộc Khả cay xè, nước mắt lặng lẽ chảy ra ướt bờ mi.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy Bì Bì vào lòng, vỗ về tấm lưng đầy vết sẹo của nó.
Dù thế nào đi nữa…
Nó nhất định, rất yêu thương chủ nhân của mình.
“Bì Bì, hôm nay em còn muốn đi dạo à?” Lộc Khả khẽ hỏi, trong lòng dâng lên chút đau xót.
Cơ thể Bì Bì đầy thương tích như vậy, thật sự còn cần phải ra ngoài sao? Dạo một vòng chỉ e càng làm vết thương thêm đau.
“Uông!” Bì Bì lập tức đáp lời, kiên định, nó nhẹ nhàng quẫy đuôi, vỗ vỗ lên tay cô như muốn trấn an: “Không sao, em vẫn chịu được.”
Lộc Khả ôm Bì Bì đứng dậy, tay còn cầm theo cây gậy dẫn đường. Mỗi bước đi đều dò dẫm từng tiếng gõ xuống sàn. Cô đi tới cạnh sofa, phủi sạch lớp bụi dày rồi cẩn thận đặt Bì Bì nằm xuống.
“Bì Bì đừng cử động, nghỉ ngơi một chút đã.”
Bì Bì ngoan ngoãn rúc vào, thậm chí còn vươn lưỡi liếm nhẹ mu bàn tay cô.
Lộc Khả vỗ về đầu nó, dịu dàng an ủi rồi đứng dậy rời đi.
Thời gian còn lại không nhiều, càng về chiều, căn nhà này lại càng lộ ra nhiều manh mối kỳ dị, tiếc là Lộc Khả không còn nhìn thấy gì. Cô chỉ có thể dựa vào đôi tay mình lần mò từng chỗ, tìm dấu vết trong bóng tối.
Cô trở về phòng ngủ trước.
Chốt cửa đã bị chém phá, qua từng đường gờ gãy nát, cô có thể cảm nhận rõ từng vết bạo lực, ba đường mạnh đã đủ phá hỏng hoàn toàn ổ khóa. Dưới chân, tay cô lần đến những vật dụng rơi vãi lộn xộn, những cuốn sách bị xé nhàu, mặt kính vỡ vụn, mặt bàn thì trống trơn, chỉ còn vài vật nhỏ lăn lóc. Đệm giường bị đạp rối tung, không còn chút hơi ấm của người nằm. Ở chân giường cô sờ thấy vết cào sâu dài như thể móng vuốt sắc nhọn đã cào ngang.
Rời khỏi phòng ngủ, Lộc Khả không vào bếp, phòng bếp là nơi dì Lưu thường lui tới – nếu có gì quan trọng có lẽ cũng đã bị xóa sạch từ lâu. Hơn nữa, chỉ một lúc sờ soạng, đầu ngón tay cô đã chảy máu vì bị cứa – bếp quá nhiều dao, dĩa, đồ sứ nguy hiểm.
Cô quay sang nhà vệ sinh.
Hôm nay cúp điện, đèn trong nhà vệ sinh cũng tắt. Ánh sáng duy nhất là từ cửa sổ bé xíu phía trên cao hắt xuống nền phòng một bóng mờ mờ.
Kỳ lạ thay, nhà vệ sinh sạch sẽ đến rợn người, không một hạt bụi, không một sợi tóc, cứ như vừa được ai đó lau dọn kỹ lưỡng, mọi thứ hoàn hảo đến mức bất thường.
Nắp bồn cầu mở toang. Ở đáy sâu thẳm, một cái bóng đen nằm im, nhưng khi có tiếng động, nó đột ngột rút lui theo đường ống như chưa từng tồn tại.
Dù Lộc Khả không thấy được, nó vẫn ở đó.
Cô đứng trước bồn rửa tay, trong gương, hình ảnh phản chiếu không giống cô.
Một khuôn mặt xinh đẹp nhưng tiều tụy, đôi mắt mờ đục vô hồn không ngừng rơi lệ. Mỗi giọt nước mắt nhỏ xuống là một chút tuyệt vọng bao trùm lấy không gian. Gương mặt ấy vẫn là cô, nhưng như đến từ một thế giới khác.
Cô bất giác mở vòi nước, đường ống rung lên ong ong, sau vài giây, dòng nước lẫn mùi thuốc khử trùng nồng nặc mới phun ra.
Cô cúi đầu, đưa tay rửa đi tro bụi và máu khô còn đọng lại từ lúc sờ vào vết thương. Máu loãng theo dòng nước trôi vào bồn rửa, nhưng kỳ lạ là chúng như bị nuốt chửng, vừa chạm mặt nước đã tan biến, bồn rửa vẫn trơn bóng, sạch như mới.
Sau vài lần rửa kỹ cô mới cảm thấy tay mình đã thật sự sạch sẽ.
Lúc rửa mặt cô cũng nhận ra, nhà vệ sinh là nơi duy nhất trong căn nhà không có một hạt bụi.
Dù bị sử dụng nhiều lần suốt mấy ngày qua, nơi này vẫn sạch sẽ đến khó tin. Dường như có một bàn tay vô hình ngày ngày lau dọn nó, giữ nó nguyên vẹn tuyệt đối.
Chẳng trách, dù cô từng gội đầu bao lần cũng không rụng lấy một sợi tóc.
“Tích tích tích ––– tích tích tích ––– hiện tại là 15 giờ.”
Bì Bì vẫn nằm cuộn tròn trên ghế, nghe tiếng báo giờ nó lập tức đứng bật dậy, loạng choạng vì chân bị thương, rồi lê bước tới chỗ treo dây xích. Nó ngậm dây, khập khiễng mang đến trước mặt cô, ánh mắt mong chờ.
“Gâu gâu –––” nó kêu lên thúc giục.
Lộc Khả không nói gì, chỉ khẽ ngồi xuống móc xích cho Bì Bì. Tay vừa rửa sạch giờ như dính đầy bụi đen và rỉ sét, cô cũng chẳng để tâm.
Tay cầm dây xích, tay kia cô cầm gậy dò đường chậm rãi bước ra cửa.
Ra khỏi cửa nhiệt độ đột ngột tăng vọt, cô cảm nhận được khí nóng mùa hè hầm hập, cuối cùng cũng có chút giống thời tiết thực.
Nhưng nếu cô còn có thể nhìn thấy thì sẽ thấy vách tường dọc hành lang đã cháy đen, chỉ trừ duy nhất cánh cửa nhà cô còn nguyên vẹn.
Đây là lần đầu tiên Lộc Khả hoàn toàn mù, giao phó mọi an toàn cho Bì Bì.
Tuy trong lòng vẫn còn chút bất an nhưng cô không thể để điều đó hiện ra ngoài.
Bì Bì dẫn cô tới trước thang máy.
Lộc Khả đưa tay lần theo vách tường sờ tới nút bấm, bấm mấy lần nhưng không có phản hồi. Cô lần tay tới cửa thang máy… cảm nhận được những vết lõm lồi, lởm chởm như bàn tay người.
Cô áp cả lòng bàn tay lên, cảm giác như vô số bàn tay khác đang đè lên từ bên trong, vươn ra tuyệt vọng, vẫy vùng… như muốn thoát ra nhưng mãi bị giam cầm.
Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Tay phải như bị ai đó kéo lại, cô giật mình rụt tay, cả người run lên. Trái tim đập mạnh trong lồng ngực, cô cắn môi, cố trấn tĩnh.
Rồi quay sang nói với Bì Bì: “Chúng ta đi cầu thang bộ.”
Bì Bì nhìn cô một cái như muốn xác nhận. Thấy cô không sao, nó “uông” nhẹ một tiếng rồi quay đầu, dẫn cô về hướng cầu thang bên trái.
Cầu thang tối tăm vắng vẻ không một bóng người.
Vách tường vẫn còn dấu cháy xém, sàn nhà đầy vết chân bẩn, rải rác vết máu sậm đã khô. Mọi thứ hỗn loạn, tan hoang như vừa có hàng trăm người giẫm đạp thoát thân.
Nhưng…không còn ai để kể lại câu chuyện đã xảy ra.