Ngày Thứ Sáu Trong Phó Bản.
Mặc dù đồng hồ báo thức đã reo từ sớm, Lộc Khả vẫn chỉ xoay người nằm nghiêng trên giường, mắt nhắm nghiền không chịu mở.
Sắp chạm đến đoạn cuối của phó bản, những ngày này cô buộc phải giữ gìn sức lực. Những thông tin cần thiết cô đã tìm hiểu gần đủ, giờ chỉ còn chờ hung thủ tự mình lộ mặt.
Một giấc ngủ kéo dài đến tận 12 giờ trưa, Lộc Khả miễn cưỡng rời giường, lê chân vào phòng tắm rửa mặt qua loa, sau đó ngồi xuống bàn bắt đầu dùng bữa trưa.
Thị lực của cô hôm nay tệ hơn hẳn. Trong mắt cô, thế giới như thể bị che bởi một lớp kính mờ đục, không màu sắc, không đường nét rõ ràng, như thể một người bị cận nặng tháo kính ra, chỉ thấy lờ mờ đen trắng.
Ngay cả bữa ăn trên bàn cô cũng chỉ nhìn thấy mấy khối đen nhòe mờ, phải ăn vào miệng mới miễn cưỡng nhận ra đó là món gì.
Có lẽ vì hôm nay ngủ quá say nên cô không hề nghe thấy tiếng bước chân hay tiếng nấu nướng trong bếp. Đến lúc cô tỉnh hẳn, dì Triệu đã nấu xong, dọn dẹp và rời đi từ bao giờ.
Ăn xong trong trạng thái lóng ngóng, Lộc Khả lại ra phòng khách ngồi xuống sofa như thường lệ, bật TV, nghe tiếng chương trình truyền hình vang lên trong không gian. Tay cô chống cằm, mắt nhắm nghiền.
"Tích tích tích ––– tích tích tích ––– hiện tại là 15 giờ."
Tiếng đồng hồ báo hiệu ba giờ chiều, cũng là lúc cô phải đưa Bì Bì xuống lầu đi dạo như mọi ngày, Lộc Khả tắt TV bắt đầu chuẩn bị.
Giờ đây khi thị lực gần như mất hẳn, cô cũng chẳng thèm giả vờ nữa, cô thực sự "đóng vai" người mù. Tay chân va chạm, khua khoắng loay hoay mãi mới xong việc móc dây xích cho Bì Bì, dù rằng chú chó ngoan ngoãn ấy vẫn ngồi yên bất động chờ cô.
Cũng tốt, coi như luyện tập trước cho ngày mai, ngày mà cô hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Khóa dây xích xong, cô lấy cây gậy dẫn đường rồi cùng Bì Bì ra khỏi nhà.
Hành lang trống vắng, không thấy bóng dáng dì Lưu. Lộc Khả thuận lợi đi thang máy xuống lầu rồi bắt đầu dạo quanh khuôn viên khu dân cư.
Thỉnh thoảng cô bắt gặp vài nhóm tuần tra, thường là hai, ba người đi chung. Sự im lặng bao trùm cả khu nhưng không khí lại phảng phất sự căng thẳng và áp lực vô hình.
Khi đi ngang qua chốt bảo vệ, Lộc Khả nhận thấy rõ sự khác biệt, cánh cửa trước kia lúc nào cũng mở nay đã đóng kín. Chỉ còn một ô cửa nhỏ mở ra phía trước, qua ô cửa ấy cô mơ hồ thấy có người ngồi nghiêm chỉnh bên trong, không còn cảnh nằm ngủ ngửa như trước nữa.
Cổng lớn dành cho xe cũng bị chặn lại, chỉ còn lối nhỏ cho người đi bộ, ai ra vào đều phải đăng ký thông tin. Nếu có xe vào bảo vệ sẽ đích thân ra tận nơi ghi chép số xe, danh tính chủ xe.
Toàn bộ khu dân cư như được nâng cấp an ninh lên vài cấp độ nhưng liệu có quá muộn không?
Dắt Bì Bì đi một vòng đến khi nó thỏa mãn cô mới quay trở về căn hộ.
Về đến nhà cô tháo dây xích để Bì Bì tự do rồi vội vàng vào nhà vệ sinh.
Ánh đèn trắng toát khiến mọi thứ trở nên lạnh lẽo. Cô cố nhìn nhưng thị lực yếu quá, không rõ có sợi tóc nào rơi xuống sàn không.
Rửa tay qua loa xong cô quay lại phòng khách, lười biếng nằm lên sofa, bật TV nghe chương trình nào đó nhàm chán. Tay thì vuốt ve bộ lông mềm mượt của Bì Bì, cảm giác này ít nhiều làm dịu lại sự bất an trong lòng.
"Tích tích tích ––– tích tích tích ––– hiện tại là 17 giờ."
Tiếng đồng hồ báo hiệu 5 giờ chiều. Nhưng dì Triệu, người vẫn luôn đến đúng giờ lại không xuất hiện.
Lộc Khả bắt đầu lo lắng, chuyện gì đó đã xảy ra sao?
"Đinh!" điện thoại vang lên thông báo tin nhắn.
"Bạn có một tin nhắn mới, có muốn đọc qua giọng nói không?"
“Có” Lộc Khả điều khiển bằng giọng nói.
Tin nhắn là từ dì Triệu:
"Lộc tiểu thư, nhà tôi đột nhiên có việc gấp, mấy ngày tới không thể tới nấu ăn cho cô được. Thật sự xin lỗi, cô có thể liên hệ với Lộc tiên sinh để tìm người thay thế nhé?"
Lộc Khả nhấn nút gửi lại:
"Không sao đâu dì Triệu, con sẽ tự lo được, dì cứ lo chuyện nhà trước ạ."
Đúng lúc thật, ngay hai ngày cuối cùng lại xảy ra chuyện.
Nhưng việc dì Triệu không tới chẳng lẽ là để cô nhịn đói hai ngày?
Còn việc nhắn cô liên hệ Lộc Kiến Tinh, cô bỏ qua luôn.
Một là vì nước xa không cứu được lửa gần.
Hai là với tình trạng hiện tại, cô chẳng phân biệt được ai với ai. Nếu hôm nay không đến, ngày mai khi cô hoàn toàn mất thị lực, ai đến gõ cửa cũng có thể tự xưng là "dì nấu ăn", cô biết lấy gì để phân biệt thật giả?
Nhỡ đâu lại tự tay rước hung thủ vào nhà thì sao? Lúc đó chẳng phải tiện tay cho hắn ra tay luôn?
Nghĩ tới đây Lộc Khả chỉ lặng lẽ cười lạnh.
Tóm lại, chỉ còn một ngày rưỡi nữa thôi, cùng lắm thì đói một chút. Nếu không tính bữa sáng, cô cũng chỉ chịu ba bữa đói.
Còn hơn là ăn nhầm một bữa cơm rồi mất mạng.
Trong tủ lạnh vẫn còn ít sữa, trái cây, nước uống, lót dạ một chút thì vẫn ổn.
Đã quyết định như vậy, Lộc Khả cầm lấy gậy dẫn đường từng bước dò dẫm đi vào bếp.
Mặt bàn bếp có vẻ hơi lộn xộn, cô có thể cảm nhận được những vật dụng rơi vãi khắp nơi, dao, chén, đũa, thớt... Dường như dì Triệu lúc rời đi quá vội nên chưa kịp thu dọn cho gọn.
Mở tủ lạnh ra, sữa và trái cây hôm trước đã được dùng gần hết nhưng hiện giờ đã được thay mới, tất cả đều là loại còn hạn sử dụng. Nước uống thì vẫn còn nguyên vì cô chưa đụng tới nên chưa cần thay.
Lộc Khả lấy một chai sữa và một hộp trái cây, khép tủ lạnh lại rồi quay ra phòng khách. Cô không đặt đồ ăn lên bàn ăn mà để trên bàn trà trước sofa, làm như đang chuẩn bị vừa ăn vừa xem TV.
Dĩ nhiên, cô cũng chưa định ăn ngay, vẫn còn muốn chờ đúng 6 giờ tối.
“Cốc cốc cốc — cốc cốc cốc —”
Tiếng gõ cửa quen thuộc lại vang lên.
Lộc Khả khẽ quay đầu về phía huyền quan, trong lòng mơ hồ đoán được là ai.
Cô lần theo âm thanh đến gần cửa, mở ra. Trước mắt là một bóng dáng quen thuộc vóc người không cao, có phần rắn rỏi, tay ôm theo thứ gì đó. Lần này không còn động tác kỳ quái nào, bà đứng yên, nghiêm chỉnh, khuôn mặt còn thấp thoáng một nụ cười.
“Tiểu Lộc à, hôm nay nhà dì làm sủi cảo, lúc gói tay lỡ gói hơi nhiều. Dì nhớ lần trước thấy con thích ăn nên mang sang ít nhân chay cho con nếm thử.” Giọng nói quen thuộc, nhiệt tình mà mang theo chút nghẹn ngào.
“ Dì Lưu?” Lộc Khả xác nhận lại. Nghe thấy giọng đáp lại, cô hơi nghiêng người sang bên, “Vậy… cảm ơn dì, dì vào nhà đi.” Biết rõ không thể từ chối cô cũng không ngăn nữa.
“Được rồi, dì đặt sủi cảo lên bàn cho con nhé.” Dì Lưu không khách sáo, bưng mâm sủi cảo bước vào. Vừa vào bà nhìn thấy bữa trưa còn sót lại trên bàn, lập tức lên tiếng:
“Sao thế này? Hôm nay không có ai đến giúp con nấu cơm à?”
“Dì Triệu có việc nên nghỉ mấy hôm ạ.” Lộc Khả không định giấu giếm gì, người biết thì cũng đã biết rồi.
“Thế thì phải làm sao bây giờ? Mắt mũi con thế này...” Giọng nói đầy lo lắng nhưng nét mặt bà vẫn cười tươi. Bà xoay chuyển lời ngay lập tức:
“Vậy để dì lo cho, mấy hôm này để dì nấu ăn cho con, tiện cho con nếm thử tay nghề của dì luôn!”
“Vậy thì phiền dì quá” Lộc Khả vội xua tay từ chối.
“Có gì đâu mà phiền! Hàng xóm láng giềng mà, nhà dì cũng phải nấu cơm, thêm một người ăn có sao đâu, nhất quyết vậy nhé!” Dì Lưu nói liền một mạch, không cho cô cơ hội phản đối.
“Trên bàn còn bát đũa bẩn để dì rửa luôn cho. À, để dì lấy thêm chén dấm cho con chấm sủi cảo ăn mới ngon!” Dì vừa nói vừa gom bát đũa, đặt sang bên rồi bưng mâm sủi cảo đến chỗ ngồi quen thuộc của Lộc Khả.
“Vậy thì vất vả cho dì quá... Để lát nữa con nói với anh con, nhờ anh mang chút đặc sản về biếu dì, cảm ơn dì thật nhiều.” Lộc Khả vẫn giữ vẻ tươi cười, ánh mắt chăm chú quan sát người phụ nữ luôn nhiệt tình này, nhẹ giọng thử thăm dò.
Dì Lưu dừng tay một thoáng, rồi vẫn cười đáp: “Thế thì tốt quá.”
Sau đó bà xoay đầu lại, nhìn thẳng vào cô, nụ cười để lộ tám chiếc răng trắng đều nhưng nét mặt nghiêm túc hơn: “Tiểu Lộc, nếu có điều kiện con vẫn nên chuyển về sống cùng anh con đi. Một mình thế này thật sự là bất tiện lắm.”
“Con… để con suy nghĩ thêm…” Nụ cười của Lộc Khả chững lại trong chốc lát. Cô cúi đầu, nhẹ tránh đi chủ đề.
“Thôi, chuyện gia đình thì con tự tính, dì người ngoài cũng không tiện nói nhiều.” Dì Lưu xua tay rồi nhanh chóng bước vào bếp, tiếng nước tí tách vang lên.
Lộc Khả thu lại biểu cảm, ngồi thẳng dậy, hai tay đan vào nhau đặt dưới cằm, ánh mắt hướng về phía nhà bếp, trong lòng dấy lên nghi ngờ:
Vì lý do gì mà bà ấy liên tục xuất hiện trước mặt mình?
Lần đầu là xã giao, lần hai là vào nhà gắn camera, lần ba là đăng ký thông tin, lần này lại “vừa đúng lúc” mang sủi cảo đến?
[“Hàng xóm của bạn luôn thân thiện, nếu bạn cần giúp đỡ, hãy mạnh dạn nhờ họ. Và khi họ cần bạn, xin đừng từ chối.”]
Thân thiện, không thể từ chối.
“Rầm!” Một tiếng động vang lên từ trong bếp như vật nặng nào đó rơi xuống đất.
Lộc Khả lập tức hỏi lớn, giọng có phần lo lắng: “Có chuyện gì không dì? Dì có sao không?”
Cô vừa nói vừa đứng dậy, định đi về phía nhà bếp.
“Không sao, không sao! Dì lỡ tay làm đổ chậu hoa thôi.” Chưa đợi Lộc Khả đến nơi dì Lưu đã hớt hải bước ra, tay cầm một chiếc đũa và một chén dấm. Bà đứng chắn trước lối vào bếp, vừa đẩy nhẹ cô trở lại ghế vừa nói:
“Ngồi xuống đi, ngồi xuống ăn đi. Trong bếp đất bẩn, con đi vào vướng víu lại càng thêm rối. Ăn sủi cảo đi, để dì lo.”
Dì vừa nói vừa nhét chén dấm và đôi đũa vào tay Lộc Khả, sau đó quay vào bếp ngay.
Ống tay áo của bà lúc này khẽ đung đưa, có thứ gì sẫm màu dính trên đó...