Vân Côn vẫn đang một mực canh giữ lối ra, lòng nghi ngờ của Y quá nặng, cho dù cả Cửu Hạp và Mông Phá đều có thể chứng minh hoại giới đã thất hứa. Khả năng cổng tiên phủ mở ra lại rất thấp, nhưng Y vẫn nghi ngờ đó là một cái bẫy, lo lắng dính phải kế điệu hổ ly sơn, cho nên dặn rò phổ nhạ khi có phát hiện mới vận dụng miếng phủ này. Nói cách khác, nếu không xác định được mấy người hướng Lan Huyên đều có mặt, Y sẽ không dễ dàng rời khỏi lối ra. Vâng, A. Kha Mật vừa mới nhận lệnh.
Trật cất lên một tiếng gên, khóe miệng chảy máu, tay ôm ngược, lảo đảo đứng trên cành, cây có vẻ như sắp ngã. Phổ nhã hỏi một câu không phải để quan tâm lão ta, người làm sao vậy? Linh trùng của ta đã bị bọn hắn giết chết. Kha mật há to miệng đầy máu, mặt đầy đau buồn và tức giận, sao có thể như vậy? Con Linh trùng này của ta cực kỳ cảnh giác, trên đường đi không bị phát hiện, vì sao vừa đến địa điểm đã bị phát hiện chứ? Không đúng.
Lão ta bỗng nhiên trộn tròn hai mắt, ta hiểu rồi, lại là tên thám hoa lang kia, tên thám hoa lang đó có cách cảm ứng được linh trùng của ta đến gần, nhất định là như vậy. Lão ta nhớ tới tình huống con linh trùng đầu tiên bị mất, là bởi vì đi điều tra thám hoa lang, hai con sau bị bắt rất lâu về sau mới bị giết chết. Đến lượt con này lại bị chết vì đến gần thám hoa lang, lão ta muốn không nghi ngờ đến hắn cũng khó. Phổ nhã chầm giọng hỏi, nói cách khác, đã đánh rắn động cỏ rồi.
Vừa mới rút lời, phía xa liền chuyển đến một tiếng huýt dài, sắc mặt mấy người đều thay đổi, đó là tín hiệu do tai mắt của bọn họ dải ra xung quanh địa điểm mục tiêu phát ra cảnh báo có phát hiện. Muốn chạy, Phổ Nhã nổi rận, sao có thể tránh né được nữa, đã không cần thiết phải tiếp tục ẩn nấp, cô ta khẩn cấp lướt đi, lao thẳng đến phương hướng phát ra cảnh báo. Những người khác cũng vù vù bay theo. Hướng lan huyên từ trong rừng cây nhảy lên cao nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng luồn về lại trong rừng.
Nàng cũng bất chấp che giấu gì nữa, trực tiếp thì Pháp cuốn lấy một số người, luôn lách chạy trốn trong rừng với tốc độ nhanh hơn. Về phần những người khác thì nàng bỏ qua, đó là Ô Ô và ba người Long Hành Vân, lúc này mang nhiều thêm một người là thêm một gánh nặng, nàng rất quyết đoán khi đưa ra quyết định. Nếu không phải vì mấy người Thanh Nha biết được quá nhiều chuyện thì nàng cũng đã bỏ qua, thậm chí trong đầu nàng còn lóé lên ý nghĩ trực tiếp giết người diệt khẩu. Nhìn thấy hướng lan huyên đột ngột tăng tốc bỏ chạy.
Trong mắt ô ô lộ ra nét kinh ngạc rồi nhận thức được điều gì đó. Gã đột nhiên ngẩn đầu nhìn lên vì có âm thanh giền vang như sấm vang lên, nhìn thấy phủ nhạc đang lơ lửng giữa trời nhìn theo bọn họ chạy trốn. Gã tức thì cực kỳ chấn động, biết rằng mình đã trở thành quân cờ của hướng lan huyên dùng để thu hút địch nhân, cũng có thể nói là quân cờ bị vứt bỏ. Gã gặp nguy không loạn, liếc thấy gần đây có một vách núi, Gã lập tức dơ tay cuốn lấy ba người lòng hành vân, liều mạng lao về phía vách núi đó.
May mà cách đây không xa lại có một tiếng huýt dài thu hút sự chú ý của Phổ Nhạ, cô ta lập tức lau vọt về phía đó, chỉ là trước khi đi vẫn không quên đánh một chưởng về phía mấy người đang lau đến vách núi. Ơm, đối với đám người ô ô, đây thật sự là trời long đất lở, vách núi vỡ vụn cùng với bọn họ đổ ập xuống vực sâu. Khi tiếng còi cảnh báo vang lên ở phụ cận, hướng lan huyền liền biết đã gặp phải phiền phức, đã ủng phí mấy người ô ô làm môi nhửa. Luôn lách bay ở trong.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT