Bình thường vốn rất trầm ổn, vào lúc này Gã có phần không giữ được bình tĩnh, Gã khẩn trương hỏi, bây giờ chúng ta rời đi, sau đó các chủ chúng ta trở về không thấy mọi người thì phải làm sao bây giờ. Hướng lan huyên, việc này dễ thôi, chúng ta để lại dấu hiệu chỉ đường, người ở lại đây chờ là được. Chờ mấy người Long Hành Vân trở về, ngươn dẫn bọn họ theo dấu hiệu chỉ đường để đi tìm chúng ta là được rồi. Hoàng Tu Hùng ngập ngừng muốn nói gì đó rồi lại thôi.
trong lúc nhất thời gã không tìm được lý do gì để thuyết phục mọi người ở lại. Lúc này, Hướng Lan Huynh nghiêng đầu nói với Giữ Khánh, Để ổn thỏa, chúng ta để lại hai loại ký hiệu chỉ đường đi. Ngay ra đó làm gì vậy, nói cho người ta biết ký hiệu chỉ đường đi chứ. Đang ngay người sừng sốt, bây giờ Giữ Khánh mới hiểu ra một chút, lúc chưa cần đến hai dấu hiệu chỉ đường là để phát huy tác dụng vào lúc này sao. Mặc dù Hắn vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc Hướng Lan Huynh đang làm cho quỳ gì.
Nhưng biết nàng làm như vậy tất có lý do. Hán lập tức vùng tay vạch trên mặt đất, một cái là mũi tên như móc câu thế này, một cái là như vết đốt cháy thế này. Hoàng Tu hùng ngẩn người nhìn chằm chằm hình ảnh ký hiệu chỉ đường. Cùng lúc này, Hương Lan Huyền nói với mục ngạo thiết, người định bỏ lại mấy người Bách Lý Tâm sao. Mục ngạo thiết lúc này mới tỉnh ra, thật sự đã đến lúc phải rời đi rồi, y nhanh chóng lướt đi kêu gọi mấy người Bách Lý Tâm đang canh gác.
Thanh Ha bỏ củ đậu phộng đang ngửi trên mũi xuống, vươn vai rũi người nói, ở đây mãi cũng chán rồi, đổi một nơi khác nhìn phong cảnh cũng tốt. Nhìn thấy Hoàng Tu Hùng vẫn còn đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hình vẽ ký hiệu chỉ đường trên mặt đất, vẻ mặt có vẻ đang suy nghĩ mông lung. Y rũi bàn chân trần của mình tới xóa đi, Hoàng Huynh, theo ta thấy, Long Thiếu quay lại đây cũng không cần phải tiếp tục đuổi theo nữa. Nghe ta khuyên một câu, cách cầu thám hoa xa một chút chưa chắc đã là chuyện xấu.
Y lắc lắc đầu, ra vẻ như muốn nói lão tử đã lỡ lên tạc thuyền, không còn cách nào khác. Sau khi Oho và So Vũ bị phế, thái độ nói chuyện của Y đối với người của Sik-Lan các có phần lên mặt. Dữu Khánh tiếp lời, Thanh ra, đang yên đang lành lại đi nói xấu ta làm gì chứ? Ta không có đắc tội người nhà. Thanh ra hừm một tiếng, rồi lại đưa củ đậu phộng cuối cùng kia lên trước mũi hít lấy hít để. Rất nhanh, Bách Lý Tâm.
tô thu tử đều quay trở về, Thanh Nha rất biết điều, thấy Minh Tăng nhắc ô ô lên, y liền nhanh chóng đi, để nhận lấy, để ta, để đó cho ta. Y biết rõ hiện tại Minh Tăng là ô rù lớn nhất của mình. Một nhóm người lập tức lên đường, biến mất ở trong núi rừng. Sau một lúc ở lại một mình ngây người ra đó, Hoàng Tu Hùng cảm thấy không yên tâm, gã lướt vào trong rừng tìm kiếm một hồi, quả như lần lượt tìm thấy hai loại dấu hiệu chỉ đường đã thống nhất trước đó.
Gã lần theo dấu hiệu tìm đến được ký hiệu chỉ đường tiếp theo, lúc này mới quay trở lại vị trí ban đầu. Đứng ở dưới cây, Gã thở dài, nhận ra mình dường như không còn lựa chọn nào khác, muốn hoàn thành kế hoạch của mông phá, Gã chỉ có thể ở lại đây một mình chờ bị bắt. Hành động của đám người đó mặc dù nằm ngoài dự đoán của mông phá, nhưng cũng may có để lại dấu hiệu chỉ đường có thể tìm được. Sau khi bị bắt, Gã vẫn có thể tiếp tục hoàn thành kế hoạch của mông phá. Đang đi nhanh trong rừng

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play