Hoàng Tu Hùng đang lặng im một mình giữa rừng cây đột nhiên quay người từ từ quan sát xung quanh, gã cảm thấy xung quanh bỗng nhiên quá yên tĩnh. Nơi đây vốn tương đối yên tĩnh, chỉ là gã đột nhiên có cảm giác bầu không khí trở nên càng yên tĩnh hơn, lúc trước còn loáng thoáng có thể nghe được tiếng con trùng mơ hồ kêu vang ở nơi xa. Bây giờ dường như không còn nữa, hiện tại gã chỉ có thể nghe thấy tiếng con trùng thỉnh thoảng vang lên khẽ khẽ ở gần đây. Gã lập tức phi thần bay lên, dừng ở trên ngọn cây.
nhìn thấy trong núi rừng xa xa thỉnh thoảng có bóng chim vẫy cánh phóng vuốt lên bay khỏi. Bởi vì biết rõ mình sắp đối mặt với điều gì, lúc này lòng cảnh giác của Gã đã căng đến đỉnh điểm, trong ánh mắt rõi nhìn ra xa hiện lên nét cài đáng. Mặc dù không nhìn thấy bất kỳ kẻ nào nhưng Gã biết, đã tới lúc, điều mình đang chờ đợi cuối cùng đã tới rồi. Ở phía sau một ngọn núi lớn, Phổ Nhạ đứng yên chờ đợi, bên cạnh còn có không ít người và phi xí tư cước xa ẩn dấu thân hình.
Cưu hạp ở bên cạnh thỉnh thoảng nhắc tay nhìn vết thương đứt tay đã được băng bó, có một điều gã phải thừa nhận, thuốc trị thương ở đây quả thực bất phàm, gã có thể cảm nhận được vết cắt đang khép lại. Một bóng người lướt tới, đáp xuống trên cành cây cao ngang gương mặt Phổ Nhạ, chính là kha mật được phái đi điều tra. Kha mật quay nhìn phượng quan vân mình đầy thương tích bị áp giải theo rồi mới quay đầu lại bẩm báo, đại nhân, đã rò xét qua. Nơi đó quả thực có người, nhưng chỉ có một người.
là Hoàng Tu Hùng của Sích Lan các đang ở đó, những người khác thì không thấy đâu. Phượng Quan Vân ngồi ở trên cành cây từ từ đứng lên, mặt đầy vẻ khó thể tin nổi, không thể như vậy. Kha mật, có thể như vậy hay không thì không phải ta muốn, nói gì thì nói, mà thực tế ở ngay trước mắt. Phượng Quan Vân đầy kinh nghi bất định, lẩm bẩm nói, tại sao có thể như vậy. Phổ Nhã liếc mắt nhìn phản ứng của cô ta, rồi hỏi thuộc hạ tâm phúc ở một bên.
đã đánh rắn động cỏ để cho có người đào thoát hay sao? Thù Hạ ở bên nói, không có khả năng đó. Chúng ta bao vây phạm vi lớn để thu lưới là vì sợ có kẻ chạy thoát, lưới rất kín kẽ, chứ khi có người mượt báo trước mà thôi. Cửu Hạp chen vào một câu, hỏi Phượng Quan Vân, lúc trước bọn họ có ẩn nấp trong lòng đất không? Phượng Quan Vân lắc đầu, không có. Cửu Hạp suy nghĩ một chút rồi nói với Phủ Nhạ, đại nhân, việc đã đến nước này, dựa vào phán đoán là vô ích.
Chỉ có thể động thủ điều tra, có một bắt một, bắt xong hỏi là biết ngay. Phổ nhã khẽ gật đầu, hạ lệnh, động thủ đi. Rước lời cô ta lướt đi trước tiên, kéo theo tiếng xé gió như sấm dền bay đến trên không trung vị trí mục tiêu, lơ lửng trên cao nhìn xuống dưới. Hoàng Tu Hùng ở trong rừng ngởng đầu nhìn lên, khi nhìn thấy cô ta, gã diễn kịch cũng phải diễn cho giống. Lập tức quay đầu nhảy vào trong rừng, thoáng chốc liền đụng phải bày phi xí tứ cước xà đông đúc ùn ùn vò tới.
Gã vội vàng bay lên trời, ý định bay vượt qua, bầy phi si tứ cước xà vù vù bay vọt lên bán theo, kha mật loé lên lướt đến. Ẩm, chỉ một âm thanh vang lên, Hoàng Tu Hùng đã bị đánh bắn ngược xuống đất như thiên thạch. Lượng lớn nhân mã tụ tập tới đây, bắt đầu triển khai lục soát kỹ hơn đối với vùng này, mỗi một thần cây, mỗi một tảng đá cùng mỗi tắc mặt đất đều không bỏ qua, sợ sợ có người trốn ở trong lòng đất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play