Chuyện Gì? Phượng Quan Vân bị bắt, còn khai ra địa điểm ẩn nấp của bọn Hán. Dữu Khánh giật này mình, lập tức quan sát phía bên long hành vân, lúc này mới nhận ra đúng là Phượng Quan Vân đã không thấy lộ diện trong một thời gian rất lâu. Sao lại như mất hồn mất vía vậy? Rộng nói của hướng lan huyên đột nhiên vang lên bên tai Hán. Dữu Khánh gần như giật này mình, quay đầu lại, không biết vì sao nữ nhân này lại lặng im đến đây làm gì.
Hắn không biết hướng Lan huyền vẫn đang một chờ đầu to trở về, trải qua chuyện lần trước, nàng nghi ngờ đầu to khi trở về sẽ về bên này trước tiên nên nàng vẫn luôn âm thầm chú ý phía bên dữ khánh. Khi thấy hắn và mục ngạo thiết lén lút trốn ra nơi khác, nàng nhận ra có chuyện, lập tức đến đây kiểm chứng. Đầu to trở về hả? Hướng Lan Huyên hỏi. Dữ khánh suy nghĩ một chút, cuối cùng đưa lá cây cầm trong tay cho nàng xem, trên là cây là những chữ viết đầu to vừa cào ra. Sau khi xem xong,
Hướng Lan Huyên cầu mảy lại. Phải nhanh chóng thông báo cho mọi người rời đi. Dữu Khánh vừa nói xong thì định đi báo cho mọi người, nhưng chật bị Hướng Lan Huyên dơ tay đẻ vào ngược chặn lại. Dữu Khánh không hiểu, hỏi, sao vậy? Hướng Lan Huyên, việc này có vẻ không thích hợp, tại sao Phượng Quan Vân lại chạy đến đó? Còn để bị bắt. Dữu Khánh nghi hoặc, hôm nay là ngày hẹn cổng tiên phủ mở ra, Long Hành Vân Saiko ta đi xem thì gì không bình thường.
Hướng Lan Huyên hỏi ngược lại Hắn, vậy vì sao người không phái người đi xem? Đương nhiên là ta. Dữu Khánh chỉ vào tim mình rồi lại chỉ lên đầu, tự nhiên là bởi vì Hắn đã biết cổng tiên phủ sẽ không mở ra như đã hẹn. Hướng Lan Huyên liếc mắt khinh bỉ, biết rõ đã hỏi vô ích, nàng làm biếng lãng phí thời gian, trực tiếp nói rõ, loại trừ lý do này. Trong tình huống bình thường, chúng ta sẽ không phái người đến đó, bởi vì chúng ta biết Vân Côn đang canh giữ ở đó.
Cho dù công có mở ra, chúng ta cũng không thể đi ra ngoài, động tĩnh lớn như vậy cũng không giấu dếm được, không cần phái người đến hiện trường mới biết được tình hình. Nhất là tại thời điểm này, vần côn rất có thể đang há miệng chờ, đang đợi chúng ta tự chui đầu vào lưới. Nếu thật sự muốn đi quan sát, cũng sẽ không để cho người có tu vi như người, hơn nữa còn biết rõ nơi chúng ta ẩn nấp đi giò xét, hoặc là đích thân ta đi, hoặc là để diệp à lang đi. Mong phá là tiền ti của ti Nam phủ.
đã xuất hiện bên ngoài làm việc nhiều năm, ta biết hắn quá rõ, hắn không thể phạm phải một sai lầm ngốc ngách như vậy. Hai sư huynh đệ nhìn nhau, hai người nghe cái hiểu cái không. Dữu Khánh, là do Lòng Hành Vân phái đi thì sao? Hướng Lan Huyên, người đã đánh giá thấp lòng trung thành của sích lan các tứ vệ. Ngoài ra, người cho rằng trong đầu óc của tên ngốc Lòng Hành Vân đó sẽ để ý đến việc hiện tại có thể ra ngoài hay không sao.
Tên ốc đó là một kẻ chưa thấy quan tài như thế nào là sẽ không rơi lệ, cho đến khi chưa rơi vào tình trạng chết đến nơi rồi, gã sẽ hoàn toàn không đặt nặng cái chết. X! Dữu Khánh kinh nghi hỏi, người rốt cuộc là có ý gì? Hướng Lan Huyên liếc nhìn về phía mông phá, không vội, nếu thật sự có chuyện, chúng ta đã gặp giác dối trước khi chờ được đầu to trở về. Nếu Vân Côn không trực tiếp xuất thủ, nếu bọn chúng còn đang điều binh khiển tướng, vậy thì chúng ta vẫn còn có thời gian.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play