Theo cô ta, đây là công lao của mình, nhưng Thượng Tiên lại muốn cưỡng ép chuyển cho Kha Mật, sự khác biệt xa gần đã bộc lộ ra. Kha Mật cũng rất bất đắc dĩ, nhưng không thể từ chối, vẻ mặt nguyễn cưỡng, cố gắng tiếp nhận việc này. Có đôi khi lão ta không biết vần côn cố ý hay vô ý, một số yêu cầu của y khiến cho mâu thuẫn giữa lão và phổ nhạ ngày càng sâu hơn. Sau một trận tra tấn, Phượng Quan vần bị đánh cho thương tích khắp người, một cánh tay cũng đã bị bẻ gãy, nhưng vẫn rất cứng miệng.
không chịu nói điều gì. Kha mặt đứng ở trước mặt cô ta không có trực tiếp đe dọa hủy bỏ Tu Vi như thẩm vấn mấy người sô vũ, đám sô vũ có rất nhiều người trong khi Phượng Quan Vân thì chỉ bị bắt một mình. Nếu thật sự hủy bỏ Tu Vi, chẳng may cô ta cảm thấy như vậy sống không bằng chết và nhất tâm muốn chết, vậy thì đừng mong hỏi thêm được gì nữa. Lần này lão ta há mồm ói ra hai con nhuyễn trùng, xoay bàn tay ra cho Phượng Quan Vân nhìn thấy, một tay thì bóp mở miệng Phượng Quan Vân ra.
Đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, một khi hai con con trùng này chui vào trong bộng ngươi, đảm bảo ngươi muốn sống không được muốn chết không xong. Ngươi thật sự muốn thử xem trước sao”. Phượng Quan Vân liếc nhìn sắc trời, sau đó ánh mắt dừng lại trên hai con nhuyễn trùng ghê tẩm kia, cuối cùng lộ ra vẻ sợ hãi, miệng khàn khàn dên dỉ, ta nói. Hai mắt kha mật sáng lên, lập tức thả miệng cô ta ra, hỏi, có phải mấy người thám hoa lang đi chung với các người không?
Phượng Quan Vân, phải, ta biết các người muốn biết tông tích của bọn họ, ta có thể nói cho các người, nhưng ta có điều kiện. Đồng ý thì ta nói, nếu không đồng ý thì chết dễ hay chết xấu tùy các người, có thủ đoạn gì các người cứ việc sử dụng. Kha mật quay đầu lại nhìn Vân Côn, thấy y không có ý kiến gì, lập tức quay đầu lại nói, hãy nói ra điều kiện của người trước đi. Phượng Quan Vân, ta có thể không quan tâm tới người khác, nhưng nếu một trong ba người, Long Hành Vân…
Hoàng Tu hùng hay ta có kết cục không tốt, ta sẽ không nói. Kha Mật không thể làm chủ việc này, lão ta hiểu mối quan hệ giữa Phượng Quan Vân và hai người Long Hành Vân, chỉ là không biết ý Vân Cồn thế nào, cho nên lão ta quay đầu lại nhìn Vân Cồn. Vân Cồn lên tiếng, chỉ cần ba người các người thành tâm phục vụ ta, ta đảm bảo sẽ không có ai cố ý làm khó hay đối xử khắt nhiệt với các người. Đây là lời hứa ta có thể làm được, nếu đòi hỏi hơn nữa.
Vậy thì phải nhìn xem những người cứng cỡ nào. Kha mật cũng lập tức phụ họa, phượng quan văn, thượng tiên đã đích thân đảm bảo rồi, không biết chừng mực sẽ không được gì. Phượng quan văn suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu, ta nói. Tiếp đó cô ta nói ra mọi chuyện ngay tại chỗ, có những ai, nấp ở đâu. Hoắc lãng nghe thấy mà vô cùng lo sợ, địa điểm ẩn nấp không khác lắm với những gì đầu to cho biết cách đây không lâu. Sau khi biết được thông tin, lập tức triển khai nhân má.
hoắc lãng nhanh chóng tìm cơ hội dặn rò đầu to, thả đầu to bay đi, nói đầu to nhanh chóng đi báo tin. Nhìn bóng ráng đầu to biến mất trong núi rừng, gã vẫn khó tránh khỏi lo lắng, lỗi như đầu to xảy ra chuyện gì đó trên đường đi khiến cho tin tức không thể chuyển đến kịp lúc, vậy thì giác dối lớn. Điều may mắn duy nhất là, không biết vì lý do gì, văn côn dù đã biết được nơi ẩn náo của phạm nhân chính nhưng vẫn không có dấu hiệu sẽ đích thân xuất thủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT