Vân Khang cao lớn, thân hình tám thước có thừa, quần áo mà Thượng y giám làm cho hắn đều là cỡ lớn nhất. Bản thân hắn mặc thì vừa khít, nhưng nếu để Tuyết Úc mặc, nhất định phải thừa ra mấy tấc. Giờ Tuyết Úc lại đang lạnh run, Vân Khang đành cởi chiếc áo khoác của mình đưa cho cậu che người.
May mà còn có chậu than, cũng không đến mức quá lạnh.
Bàn ngự trước giường rất gần, đặt một chồng cuộn trục giấy màu vàng sáng. Nghiên mực đã được mài sẵn để viết, ngoài ra còn có mấy đĩa mứt và trái cây khô, phần lớn là mứt đào và lát gừng ngào đường — đây là Ngự thiện phòng chuẩn bị cho Vân Khang, sợ hắn ăn nhiều đồ dầu mỡ sẽ ngán nên dùng để giải ngấy.
Ánh mắt Vân Khang cuối cùng cũng rời khỏi thân hình ướt át của tiểu giao nhân, hắn ngồi xuống bàn, cánh tay dài cầm lấy một cuộn trục mở ra.
Trong nguyên bản, Vân Khang tuy ngu ngốc vô đức, nhưng vẫn quan tâm đến dân tình. Nơi nào gặp hạn hán, nơi nào bị lũ lụt, hắn đều không tiếc mở kho lương cứu tế. Nhưng một khi tàn nhẫn thì lại vô cùng tàn nhẫn — trên tay hắn, không nói đến cả trăm, cũng có mấy chục mạng người.
Tuyết Úc nhích đến mép giường, liếc nhìn cuộn trục kia, khẽ hỏi: “Ngươi đang xem gì vậy?”
Cậu thò đầu qua quá bất ngờ, khiến Vân Khang khựng lại. Ánh mắt hắn dừng trên đôi chân mới mọc ra của tiểu giao nhân — trắng nõn đến chói mắt. Trước kia chỉ có nửa người trên hình người, nay mọc ra thêm đôi chân, trắng đến mức nổi bật rõ rệt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play