Trên người nam nhân, cơ bắp đều đang căng chặt, cố gắng đè nén biểu cảm. Dây thanh quản cũng theo đó mà căng cứng, giọng nói trầm khàn như đang chịu đựng: “Không cần trả tiền… Là tôi muốn cho cậu. Nhà tôi năm nào cũng giữ lại vài sọt để ăn, vốn dĩ chẳng định bán.”
Tuyết Úc nhíu mày: “Vậy là có thể tùy tiện tặng người khác sao? Tôi nói này, anh có thể suy nghĩ kỹ càng chút được không? Trước đó cũng thế, mấy ngàn đồng cũng định đưa cho người ta, có phải đầu óc thiếu dây thần kinh nào không?”
Tiểu quả phụ mắng người mà giọng cũng mềm như bông, chẳng có tí khí thế nào, nhưng Trình Trì lại không tiền đồ đến mức nghe mà cổ họng trượt xuống, cúi đầu nhìn người nhỏ hơn mình nửa cái đầu, ngoan ngoãn chờ mắng xong rồi mới rụt rè đáp: “Tôi không cho người khác.”
Tuyết Úc nghẹn họng, cảm thấy nói với hắn cũng vô ích.
Trình Trì không dám nhìn nữa. Hôm nay Tuyết Úc có một loại khí chất khiến người khác thấp thỏm không yên. Hắn cảm thấy bản thân thô kệch quá mức, giọng nói nhỏ lại: “Hơn nữa… trái cây có thể hạ sốt, ăn nhiều một chút có thể bớt sưng.”
Hắn cho rằng miệng Tuyết Úc bị sưng là vì bị nóng trong người.
Mà nếu chỉ vì nóng trong người mà đã đẹp đến thế này, vậy cứ nóng thêm vài ngày nữa cũng được… Lúc đó hắn sẽ không ngừng hôn hôn cậu. Dù sao hắn cũng không muốn người khác nhìn thấy tiểu quả phụ như thế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play