Trong cơn say mơ hồ, Tuyết Úc nghe thấy giọng Vân Khang, cố gắng khó nhọc mà ngẩng cằm lên. Cậu uống rượu xong thường sẽ ngoan ngoãn hơn một chút, trước kia là bộ dạng ngoan ngoãn mà lòng lại chẳng an phận, giờ thì cả người cũng dần an tĩnh xuống. Cậu lắp bắp, ngôn từ lộn xộn: “Đừng có hung dữ với ta…”
Vân Khang nhẫn nhịn tính khí, ánh mắt nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống: “Bầu rượu đó vốn là cho trẫm, ngươi lại uống hết. Ngươi định bồi thường thế nào?”
“… Phải bồi sao?”
“Trên đời nào có chuyện cướp đồ người khác mà không bồi thường chứ?”
Tuyết Úc ủy khuất, nhỏ giọng: “Nhưng ta không có tiền…”
Nam nhân khẽ bật cười thấp giọng: “Không có tiền? Vậy đem ngươi bán đi thì thế nào? Thiên hạ rộng lớn thế này, át hẳn có người thích kẻ không nghe lời.”
Tuyết Úc vội lắc đầu. Cậu không thể rời kinh thành, cậu còn có nhiệm vụ phải hoàn thành. Nghĩ ngợi một chút, cậu dè dặt hỏi: “Ta… bồi thường bằng cách khác có được không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT