Lỡ như đây là một phép thử, nếu cậu không thừa nhận, giả vờ như không nghe thấy, thì có phải sẽ…
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói khiến Tuyết Úc hoảng loạn—là tiếng cười trầm thấp quen thuộc kia: “Nếu cậu không phản ứng chậm như vậy, tôi còn có thể nghĩ là do tôi suy nghĩ nhiều.”
Tuyết Úc lập tức ngẩng phắt hàng mi lên, đối diện với đôi mắt sâu thẳm, đen như vực sâu không đáy kia. Cậu khó khăn nuốt khan một cái, giọng nhỏ nhẹ: “Anh… làm sao phát hiện ra?”
Cậu giống như một con thỏ nhỏ lỡ rơi vào bẫy, vừa hoảng loạn vừa luống cuống, khiến Thích Trầm khẽ cong môi cười, như có như không nhìn cậu: “Ngay lúc ở cửa bếp, sợ đến mức vai run lên.”
Phản ứng theo bản năng của cơ thể rất khó giấu.
Nhìn Tuyết Úc mím môi, sắc mặt trắng bệch, cứ nhìn hắn là như hít thở cũng bị ép chặt, Thích Trầm càng hiểu tại sao Tống Nạo Tuân giả vờ cao thượng lại dễ dàng bị cậu đánh vỡ. Hắn cong môi, dịu giọng nói: “Tiểu quả phụ, dẫn cậu đến một nơi.”
Tuyết Úc bị loạt tình huống bất ngờ đánh cho choáng váng. Hệ thống vẫn còn trong trạng thái “ngủ” buổi tối, không thể trò chuyện, nên cậu đành lặng lẽ đi theo sau Thích Trầm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play