Tuyết Úc không nhúc nhích, chỉ siết chặt vòng tay lại, giọng điệu vừa dính người vừa làm nũng: “Anh không suy nghĩ chút sao?”
Tống Nạo Tuân chỉ cần nghiêng đầu một chút là có thể chạm tới tay Tuyết Úc. Hắn đứng cứng đờ, yết hầu khẽ chuyển động, thấp giọng gọi tên như mang theo cảnh cáo: “Bùi Tuyết Úc.”
Tuyết Úc thật ra đã chẳng còn muốn diễn nữa, nhưng vẫn phải ra vẻ. Cậu làm bộ cọ nhẹ lên người đối phương một lúc, sau đó mới chậm rì rì rút tay ra khỏi người Tống Nạo Tuân.
Hàng mi rũ xuống đáng thương, như đang trách người kia không hiểu phong tình.
Trong bầu không khí yên tĩnh, Tuyết Úc là người mở lời trước: “Sau này nếu anh nghĩ kĩ rồi, có thể tới tìm em.”
Tống Nạo Tuân lại khựng lại, cứng nhắc dời mắt khỏi mặt Tuyết Úc, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra lời nào, chỉ vội vã rời khỏi ngôi nhà cổ.
Ngay khi cửa đóng lại, nét mặt Tuyết Úc lập tức trở lại bình thường: “Vậy là đủ để lưu lại bóng ma tâm lý cho một người đàng hoàng rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT