“Em mà lại chạy nữa, tôi thật sự chịu không nổi... tôi thật sự muốn phát điên rồi, em biết tôi đã bao nhiêu lần chỉ muốn bắt em nhốt lại không cho ra ngoài không?”
Tuyết Úc đau đến nức nở, đôi môi đỏ ửng đã bị hôn đến sưng tấy, cả người bị hắn làm cho hỗn loạn rối bời, làn da trắng sữa mềm mại trên người cũng ướt sũng, giống như vừa bị vớt lên từ dưới nước. Phó Dương giờ đây chỉ cần nghe thấy giọng cậu là đã không chịu nổi, đưa tay nhẹ nhàng lau khóe mắt cho cậu: “Rất đau đúng không?”
“Khoảng thời gian em rời đi, tôi cũng đau như vậy đó, thậm chí còn đau hơn em nữa...”
Hắn quả thật đã bị Tuyết Úc dằn vặt đến mức không còn ra hình người, cả trái tim như bị nghiền nát rồi lê lết dưới mặt đất, đến mức nát bấy đầy máu. Hắn biết bản thân mình điên rồi — bởi vì hiện giờ, hắn thật sự chỉ muốn nuốt Bùi Tuyết Úc vào bụng, để cậu vĩnh viễn không thể chạy đi đâu được nữa.
…
…
Phó Dương biết mình đã quá đáng. Tuyết Úc thân thể run rẩy, vừa ngồi dậy liền giáng một cái bạt tai lên mặt hắn. Tay mềm như bông, nhưng đánh cũng đau thật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT