Có phải vì không thoải mái, nên cậu mới không làm khó hắn?
Suốt cả quãng đường, Tuyết Úc không nói với Tạ Thanh Vân câu nào, tranh thủ lúc có thời gian liền chợp mắt. Xuống xe, cậu đưa đồ đạc cho Tạ Thanh Vân rồi lặng lẽ đi trước.
Tạ Thanh Vân xuống xe sau cậu một bước, đóng cửa lại, liếc nhìn qua với vẻ bình thản. Đột nhiên, như nhìn thấy gì đó, hắn gọi lớn:
“Bùi Tuyết Úc——”
Đáng tiếc là hắn nhắc hơi muộn, một tiếng “rầm” vang lên khi thân thể va chạm mạnh. Tuyết Úc khẽ rên lên một tiếng khó chịu.
Phía trước, một nam sinh đang trượt ván dừng lại, quay đầu nhìn xem mình vừa đụng vào ai.
Khi ánh mắt chạm phải Tuyết Úc, biểu cảm không kiên nhẫn và bực dọc của cậu ta lập tức cứng đờ lại.
Dù trong trường có không ít người đẹp, nhưng cậu ta chưa từng thấy ai đẹp như vậy — ngũ quan sắc nét, môi khẽ mím, tựa như một đóa hoa ngậm sương chưa kịp nở.
Chỉ cần hé môi hay thở nhẹ một chút thôi, cũng đủ khiến người ta phải nghĩ ngợi xa xăm.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play