Bùi Tây Tình như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.

Ánh mắt cũng trở nên mơ hồ, như không thể tập trung.

Rõ ràng không nhìn thấy đôi mắt sau thấu kính kia là thế nào, nhưng lại sinh ra một cảm giác bị nhìn thấu đến tận xương tủy.

Một số chuyện, từ xa nhìn qua tưởng là đơn giản, nhưng lại hoàn toàn không phải.

Người đàn ông trước mặt cũng vậy.

Mím môi, Bùi Tây Tình cố gắng giữ bình tĩnh, mở miệng:
“Anh không nói, em làm sao biết được… em có thể cho nổi hay không?”

Ánh mắt người kia sâu như đáy biển, không rõ là đang cười nhạo cô không biết sống chết, hay chỉ đơn thuần là khinh thường sự ngây thơ của cô.

Một lúc lâu sau, phía trên vang lên một tiếng cười nhẹ trầm thấp, mang theo vài phần dụ dỗ, như một dòng điện chạy dọc sống lưng, khiến cả người cô run rẩy.

“Vậy cô nói xem.”

Bùi Tây Tình theo bản năng rụt cổ lại.

Đoạn Kiêu Lâm đưa tay nắm lấy cánh tay cô:
“Đứng dậy đi.”

Nhưng chân Bùi Tây Tình đã mềm nhũn từ lâu, không còn sức mà đứng lên, cả người ngã vào lòng hắn, bị hắn ôm eo bế lên, đặt thẳng lên đệm giường phía sau.

Người đàn ông đến gần thật sự rất gần, như thể sắp áp người xuống, nhưng rất nhanh sau đó hắn thu lại tay, buông eo cô ra, nói một câu:
“Mặc quần áo vào.”

Bùi Tây Tình còn chưa hoàn hồn từ đoạn hội thoại khi nãy, cả nửa ngày không nhúc nhích. Đến khi nghe thấy giọng nam trầm thấp bên tai:
“Biến thành tang thi rồi, đến cảm giác lạnh cũng không còn, cô không sợ sao?”

… Nói cô da mặt dày? Hắn mới là người quá đáng!

Bùi Tây Tình mặt đỏ bừng, lập tức luống cuống mặc lại quần áo. Sau khi sửa sang chỉnh tề, thấy hắn đứng ở cửa, cô lặng lẽ đi theo, thấp giọng hỏi sau lưng hắn:
“Nếu em biến thành tang thi thật, anh… vẫn sẽ mang theo em sao? Người của Pháp Lan Luân sẽ không nhân nhượng cho tang thi… Anh sẽ không bị trách phạt sao?”

Cô muốn biết, tất cả những gì hắn làm, thật sự chỉ là vì giá trị nghiên cứu kia thôi sao?

Nhưng ánh mắt của hắn nhìn xô, rõ ràng không chỉ dừng lại ở điểm đó, vậy mà vẫn chẳng hé lộ nửa phần.

Khi một người trở nên đủ đặc biệt, thì một khi mất đi giá trị đó, họ sẽ lập tức không còn gì đáng giá nữa — chỉ là một món đồ bị vứt bỏ.

“Nếu đến chuyện đó mà còn cần lo lắng,” hắn bước từng bước xuống cầu thang, giọng điệu bình thản, “Thì vừa rồi tôi đã chẳng cần phải hứa hẹn gì cả.”

“…Anh hứa hẹn rồi, em có thể tin được sao?”

“Có thể.” — Hắn trả lời dứt khoát, không chút do dự.

Bùi Tây Tình cảm thấy lòng mình như lặng xuống, vô cớ thấy yên ổn.

Cô lén lút liếc nhìn người đàn ông bên cạnh một cái.

Sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, biểu cảm bình tĩnh, nghiêm túc như thể chuyện gì cũng đều nằm trong tầm kiểm soát. Nhìn qua chẳng giống người có thể đột nhiên phát hỏa, cũng không giống kiểu sẽ nhào tới bóp cổ cô... Ừm, loại cảnh tượng đó chắc là… rất khó xảy ra đi.

Nhưng càng nghĩ, cô lại càng ngứa răng.

Người đàn ông này… thật sự không sợ cô lúc nào đó hóa thành tang thi, rồi cắn ngược lại hắn một ngụm sao?

Đang mải nghĩ, vừa xuống lầu, cô bất ngờ đụng phải một người đứng ngay trước mặt.

Đối diện là khuôn mặt Lăng Lãng hiện rõ sự không kiên nhẫn, cô chớp mắt, ngập ngừng:
“Anh… sao lại tới đây?”

“Sao tôi lại không thể tới?” Lăng Lãng cau mày, “Cô còn chạy rất giỏi đấy, chạy đến nơi thế này ngủ ngon lành, thật biết hưởng thụ. Tôi với anh tôi tìm cô cả đêm, còn tưởng cô gặp chuyện, ai ngờ cô lại đang ngủ ngon trong khách sạn cao cấp, thật không sợ bị tang thi lôi đi à?”

“Thế chẳng lẽ tôi phải lang thang ngoài đường, co ro trong góc mà ôm mình khóc chắc?”

“Trước kia không phải cô vẫn như vậy sao?”

“Lúc đó là tai nạn! Tôi cũng không khóc mà!” Bùi Tây Tình tức giận phản bác, “Tôi không sợ tang thi!”

Lăng Lãng hừ nhẹ một tiếng:
“Thật hay giả?”

Hắn nghiêng người tới gần, chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô như muốn dò xét điều gì. Sau đó, hắn chợt “à” một tiếng, rồi nói:
“Cô… khóc rồi à?”

Bùi Tây Tình da mặt vốn đã mỏng, trắng nõn lại nhạy cảm, đêm tuy tối nhưng đối với dị năng giả như hắn, chỉ cần nhìn lướt qua là có thể thấy rõ biểu cảm của cô. Ánh mắt hắn khẽ di chuyển, từ gương mặt xinh đẹp của cô dừng lại trên môi.

Cô hơi ngẩng đầu, tóc dài rối loạn, sắc mặt quyến rũ lười biếng, quần áo mặc cũng có phần luộm thuộm… rõ ràng vừa tỉnh dậy chưa bao lâu.

Lăng Lãng nhìn rồi buột miệng:
“Cô đúng là đồ ngốc.”

——

…???

Bùi Tây Tình trừng mắt:
“Anh bị gì vậy? Tự nhiên chửi người!”

“Tôi thấy chắc cô ngủ đến ngu cả đầu rồi!” Hắn chỉ vào mặt cô:
“Vậy trên mặt cô sao đỏ thế? Bị ai đánh à?”

Bùi Tây Tình theo phản xạ đưa tay sờ má, hình như vẫn còn đau… cô vội quay đầu đi chỗ khác:
“Có thể là vậy, anh đừng hỏi.”

Lăng Lãng lại cúi người, như muốn nhìn kỹ hơn. Bùi Tây Tình sợ nếu hắn cứ nhìn nữa thì mọi chuyện xảy ra trên lầu trước đó sẽ bị bại lộ.

Hắn nghi ngờ.

Không nhịn được lại nhìn cô một cái thật kỹ.

“Cô——”

Còn chưa kịp nói ra, phía sau đã vang lên giọng nói trầm ổn:
“Đi thôi.”

Đoạn Kiêu Lâm đã ngồi vào xe, ngắn gọn ra lệnh.

Lăng Lãng lập tức đáp:
“Rồi tới.”

Hắn quay đầu nhìn cô:
“Ngây ra đó làm gì?”

Bùi Tây Tình bước nhanh lên xe, tránh ánh mắt của người đàn ông trong xe, tự giác ngồi xuống ghế sau, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lăng Lãng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng lại không nói rõ được là kỳ chỗ nào.

Bên trong xe yên tĩnh đến mức gần như nghe được tiếng hít thở. Chỉ có tiếng bánh xe đều đặn lăn trên mặt đường vang lên. Lăng Lãng cũng có phần buồn bực, liên tục liếc nhìn qua gương chiếu hậu, phát hiện Bùi Tây Tình đã kéo mũ trùm kín mặt, dựa vào ghế ngủ thiếp đi.

Hắn nhếch khóe môi, đạp chân ga mạnh hơn.

Mãi hơn một tiếng sau, xe mới chầm chậm về đến doanh địa, bắt đầu giảm tốc.

Bùi Tây Tình kéo mũ xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời đã dần sáng.

Những ngọn đuốc trong doanh địa cũng vừa được tắt.

Lăn lộn suốt cả đêm, cô chỉ ngủ được chừng ba tiếng.

Không nhịn được ngáp một cái, xe vừa mới dừng thì bên ngoài đã có người gõ cửa xe.

Cô giật nảy mình, nhìn thấy gương mặt Long Nghiên ngoài cửa kính, liền vội vàng chào:
“Chị Long Nghiên!”

Long Nghiên gật đầu:
“Cô không sao chứ? Cô nhóc này, mất tích cả đêm làm người ta lo muốn chết.”

“Thật xin lỗi…”

“Xuống xe đi, tôi kiểm tra lại thân thể cho cô.”

“Dạ được.”

Cô ngoan ngoãn theo Long Nghiên đi vào lều bên cạnh.

Lăng Lãng cũng xuống xe, quay sang hỏi Đoạn Kiêu Lâm:
“Anh à, sao anh tìm được cô ta?”

Hắn tìm cả nửa ngày trong núi, rồi lại đi quanh thành, khắp nơi đều không thấy bóng dáng Bùi Tây Tình. Cuối cùng là nhờ tin định vị mà Đoạn Kiêu Lâm gửi, hắn mới tìm đến được khách sạn kia.

Mà nơi đó vừa hẻo lánh vừa khó kiếm, không hỏi từng nhà thì rất khó tìm được người.

“Vận khí.” Đoạn Kiêu Lâm nhàn nhạt đáp.

Lăng Lãng: “Vậy vận khí của em cũng xui thật đó?”

Đoạn Kiêu Lâm liếc mắt nhìn hắn, không trả lời trực tiếp, chỉ nói:
“An bài hành trình, đừng lãng phí thời gian.”

“Rõ, để em cho mọi người nghỉ ngơi rồi chuẩn bị, một tiếng sau sẽ xuất phát.”

Hắn vội vàng đuổi theo bước chân Đoạn Kiêu Lâm, bỗng nhiên hỏi:
“Anh, chờ sau khi về căn cứ… Bùi Tây Tình… sẽ xử lý thế nào?”

Dù gì… cô vẫn là tang thi.

Chỉ cần là tang thi, thì sớm muộn cũng phải đối mặt với một kết cục—— chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play