Diệp Hoàn nghe thấy cậu đồng ý, cười một cách chân thành: “Cảm ơn.”
Tô Dật Thuần thấy không còn việc gì nữa, xoay người rời đi, vừa lên xe mình, cửa xe còn chưa kịp đóng thì đã thấy một gương mặt hiện ra bên khung cửa kính sát bên.
Lâm Uyển dán mặt lên cửa kính xe của cậu, mặt bị ép đến biến dạng, Tô Dật Thuần cảm thấy sớm muộn gì cũng bị anh em nhà này hù cho chết, suýt chút nữa bị chọc cười đến nghẹn thở: “Cậu làm gì vậy?”
Lâm Uyển ra vẻ thần bí giơ giơ chiếc túi trong tay, rồi khẽ đẩy vào ngực cậu, liếc mắt về hướng Bác Trần, thong thả nói: “Thiên cơ bất khả lộ, tự cậu lo liệu đi.”
Tô Dật Thuần thấy dáng vẻ này của cô liền đoán chắc dạo này cô lại đang đọc mấy quyển sách kỳ kỳ quái quái gì đó, loại nào cũng gặm. Mang theo chút tò mò mở túi ra xem, cậu lập tức cảm thấy mình tốt nhất nên bị mù.
Lâm Uyển tặng cho cậu một bộ đồng phục nữ sinh mùa hè.
…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT