Nói đến DingTalk, tôi thật sự không thể không phản bác lại các cậu một câu.
DingTalk là cái gì chứ, có bằng cuộc gọi video của bạn trai tôi không? Chỉ một cuộc gọi thôi cũng đủ dọa người rồi!
Quãng thời gian chúng tôi cùng học online qua DingTalk, các cậu tưởng tượng nổi tôi đã sống thế nào không?
Máy tính của tôi và cậu ấy dùng để xem livestream bài giảng, điện thoại thì bật video call. Vì phải vừa nghe giảng, vừa ghi chép nên video luôn để ở góc quay bên thứ ba.
Các cậu biết điều đó có nghĩa là gì không? Là mỗi lần tôi lơ đễnh, hoặc... ừm... mải mê nhìn nghiêng gương mặt của bạn trai mình đến đờ đẫn, thì ngay lập tức cậu ấy sẽ phát hiện ra, rồi gọi tôi trở về với hiện thực, ép tôi lấy 200% nhiệt huyết quay về học hành tử tế (đại khái là cái kiểu nhiệt huyết khiến tôi dí sát mặt vào màn hình ngắm từng centimet da mặt cậu ấy xem có mụn không, còn việc tôi thật sự đang tìm mụn hay làm chuyện gì khác thì... chỉ mình tôi biết thôi nha~).
Học trên DingTalk thì cường độ không cao bằng học ở trường, vì vậy thời gian tự do cũng nhiều hơn.
Mà cũng vì thế... tôi mới phát hiện, học ở nhà còn khổ hơn học ở trường nhiều lắm ấy!
Ở trường, thời gian rảnh ít, cậu ấy cũng chẳng có nhiều thời gian rảnh để giao bài tập cho tôi. Nhưng ở nhà, thời gian dư dả vô cùng, thì lượng bài tập cũng vì thế mà nhân lên không thương tiếc.
Quãng thời gian ở nhà, tôi gần như đã làm hết tất cả các bộ đề, tài liệu ngoài thị trường. Dù có vài đề tôi không đụng đến, nhưng là vì cậu ấy bảo không cần làm.
Cậu ấy nói, mấy đề đó thì hoặc là quá dễ, làm cũng chỉ tổ phí thời gian; hoặc là quá khó, làm cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Tới gần lúc quay lại trường, bài tôi làm toàn là dạng câu hỏi dễ sai hoặc dạng đánh mạnh vào điểm yếu.
Trong giai đoạn dùng DingTalk, cũng có một chuyện đáng nói — thi online.
Về cái kỳ thi này thì tôi thật sự muốn phàn nàn một chút. Đúng là gian lận khi thi chẳng lừa được ai ngoài bản thân, vì thi đại học thì đâu thể gian lận được. Nhưng mà... có thể nghĩ cho cảm xúc của tôi một chút được không?
Tôi thì cực khổ cày cuốc từng câu từng chữ để nộp bài cho kịp, còn mấy cậu, khi tôi vừa vào nhóm nhỏ đã thấy đáp án đầy đủ hết rồi, trong khi đề còn chưa kịp phát cơ mà!
Không cần nghĩ cho tôi thì cũng nên nghĩ cho mấy người bạn không quen dùng mạng xã hội ấy chứ. Họ phải vật lộn với các app giải đề, đoán mò lung tung. Để rồi khi tới trường, các cậu lại nói kiểu: “À, mấy đáp án đó có ngay khi đề vừa ra ấy mà.”
Mấy cậu như vậy là muốn phá nát tinh thần tôi đúng không???
Trước kỳ nghỉ đông, tôi vẫn luôn dao động ở vị trí thứ năm trong lớp. Kỳ nghỉ tôi đã cố gắng rất nhiều, học ngày học đêm, vậy mà kết quả thi vẫn dừng lại ở vị trí thứ năm.
Các cậu ép tôi phải thức trắng đêm, không ăn không ngủ, sống chỉ để học à???
Kỳ nghỉ đó còn có một chuyện lớn khác — phòng ngừa cảm lạnh.
Bởi vì nếu cảm thì không chỉ bị trì hoãn thời gian nhập học, mà lúc vào trường còn phải có giấy chứng nhận âm tính với xét nghiệm PCR trong ngày, rất phiền.
Cho nên tôi đã rất thông minh — suốt kỳ nghỉ đông, tôi không hề cởi áo bông ra lần nào (nghỉ đông mà, chữ “đông” không phải để đùa đâu nhé).
Cậu ấy thế mà còn cười nhạo tôi.
Tôi đâu có được thể chất tốt như cậu ấy. Cậu ấy không sợ không có nghĩa là tôi cũng không sợ.
Dù đúng là cuối kỳ nghỉ trời bắt đầu nóng lên, nhưng tôi là ai chứ? Tôi lại sợ có tí nắng này sao?
Gần lúc khai giảng, cậu ấy phải đến trường mấy lần. Ban đầu tôi cũng muốn đi cùng để phụ dọn dẹp. Nhưng cậu ấy lại nói: “Thôi, em cố gắng đừng ra ngoài thì hơn. Nếu lỡ cảm lạnh, chúng ta sẽ phải chờ thêm mấy ngày nữa mới được gặp nhau.”
Cậu tưởng tôi không thấy cậu đang nín cười chắc?
Kế hoạch nhập học diễn ra từng bước. Học sinh lớp 12 như chúng tôi phải đến trường trước các lớp khác khoảng mười ngày. Trong mười ngày đó, toàn bộ học sinh phải nội trú để theo dõi sức khỏe.
Ngày thứ hai sau khi về trường là kiểm tra tháng. Chúng tôi (tất nhiên, cái “chúng tôi” này không bao gồm cậu ấy) còn chưa kịp điều chỉnh tinh thần thì đã phải lao vào kỳ thi kiểm tra thành quả học tập thật sự.
Kỳ thi đó tôi xếp thứ ba trong lớp, nhưng xét toàn khối thì vẫn không thoát khỏi cái vị trí thứ năm.
Kỳ thi đó một lần nữa khiến tôi hạ quyết tâm đuổi theo. Tôi vẫn chưa đạt được thành tích mình mong muốn. Nó khiến tôi hiểu ra rằng, học thêm trong kỳ nghỉ đông không phải là kết thúc, mà chỉ là khởi đầu cho học kỳ hai lớp 12.
Học kỳ này, tôi đi theo từng bước trong kế hoạch của cậu ấy: củng cố — phát triển. Nhiều lúc, tôi cảm thấy mình không nỗ lực bằng người khác. Nhưng kết quả thi mỗi lần đều khiến tôi càng tin tưởng vào kế hoạch của cậu ấy hơn.
Tới hai tháng cuối, thời gian càng ngày càng gấp rút. Dù tôi ngồi ngay cạnh cậu ấy, không cảm nhận được cậu ấy căng thẳng, nhưng mỗi lần thi xong ngước nhìn xung quanh, tôi đều thấy có người bật khóc, có người như chìm trong không khí u ám cả ngày.
Những lúc như thế, tôi chỉ có thể nói với họ: “Bình tĩnh đi, cậu có thể sai là vì quá căng thẳng. Nếu học cách thả lỏng, có khi kết quả sẽ tốt hơn.”
Bởi vì tôi chính là ví dụ sống.
Thời gian đến lúc quan trọng luôn như bị bấm nút tăng tốc.
Mỗi tối trước khi ngủ, tôi hỏi bản thân hôm nay đã học được gì, nhưng trong đầu chỉ là một mảng mơ hồ.
Thực ra áp lực không đến từ bài thi.
Áp lực đến từ những người bạn học cùng lớp. Họ (không tính cậu ấy) ai cũng cố gắng tỏ ra vui vẻ, nhưng thật ra chẳng ai cười nổi.
Họ bị cái bảng đếm ngược ngày thi đại học trên tường đè nặng, dù cười nói với nhau, nhưng tôi nhìn thấy rõ — họ đang tự hỏi trong lòng: “Mình đang làm gì vậy? Lại lãng phí thời gian rồi. Không được nữa, phải nghiêm túc thôi...” — rồi lại lặp lại y chang những việc đã làm hôm qua, hôm kia.
Áp lực cũng đến từ giáo viên chủ nhiệm. Dường như cách vài hôm là sẽ có một buổi họp lớp nhấn mạnh rằng: “Tâm lý rất quan trọng.”
Nhưng... dường như chỉ khi thầy nhắc thì chúng tôi mới nhớ ra, mà mỗi lần thầy vừa mở miệng, sợi dây thần kinh trong tôi lại căng như dây đàn. (Tôi thật sự muốn nói với thầy: đừng nói nữa được không ạ? Người làm em hoảng loạn không phải ai khác, chính là thầy đó!!!)
Cuộc sống như vậy tuy áp lực nhưng lại rất trọn vẹn.
Mỗi khi giải được một bài toán, tôi lại thấy mình có thành tựu. Phiền não dường như cũng theo lời giải bay biến.
Tới hai tháng cuối cùng, thành tích của tôi đã ổn định ở hạng hai, khoảng cách điểm số ngày càng rút ngắn với cậu ấy.
Mà cậu ấy lúc này dường như đã bước vào giai đoạn thảnh thơi trước kỳ thi. Mỗi ngày chỉ làm một đề, giải đáp những thắc mắc tôi hỏi, còn lại thì ngồi bên cạnh viết mấy công thức và ký hiệu tôi nhìn chẳng hiểu gì.
Đúng thật, vào giai đoạn cuối này, ai cũng lao đầu vào học.
Không còn ai phá rối lớp học, thầy chủ nhiệm cũng xử lý mọi việc rất trơn tru.
Thế nên, cậu ấy bắt đầu rảnh rỗi.
Nhưng không có nghĩa là thành tích của cậu ấy sẽ đi xuống — thật ra, thời gian học mỗi ngày của cậu ấy vẫn luôn chỉ có vậy. Chỉ là trước kia bận việc lớp nên trông mới có vẻ tất bật.
Còn bây giờ, khi cậu ấy trở thành người duy nhất trong lớp có thể ung dung, thì điểm số của cậu ấy vẫn vững vàng ở vị trí số một. Nói thật, nhìn mà thấy chua chát trong lòng một chút đó…