Dù nói thật là lỗi này phần lớn thuộc về tôi. Nhưng cậu ấy làm vậy chẳng sợ mất một người bạn trai sao?
Tất nhiên tôi biết, nếu mất cậu ấy thì còn hàng ngàn, hàng vạn người như cậu ấy, nhưng tôi không định cho họ cơ hội đâu.
Tôi nhịn thôi.
Dù sao cậu ấy làm vậy cũng là để giúp tôi nâng điểm, nâng điểm là để thi cùng trường đại học với cậu ấy, thi cùng trường đại học rồi tương lai sẽ mãi bên nhau. Nói vậy thì, cậu ấy đúng là đang vì tương lai của chúng tôi mà cố gắng hết sức.
Hơn nữa, tôi còn phát hiện ra cậu ấy cực kỳ thích ghen nữa.

Hơn một tháng trôi qua, thứ hạng của tôi đã lọt vào top 5 toàn lớp. Dù điểm không tăng nhiều nhưng vẫn có chút tiến bộ theo bộ đề mà cậu ấy giao cho tôi.
Thầy cô bảo tôi đã có thể “xuất sư” rồi, và đổi chỗ ngồi của chúng tôi ra, mỗi người kèm một bạn có điểm thấp hơn. Nếu trên lớp tôi mà hay đùa giỡn với bạn mới, rồi tan học lại đi tìm cậu ấy thì cậu ấy không cười với tôi nữa, thậm chí chẳng cười chút nào. Cậu ấy chỉ nói một câu: “Đừng đùa giỡn, học nghiêm túc,” rồi thôi, không nói gì thêm, chỉ giảng bài thôi.
Cậu ấy ghen rồi, hehe.
Nhưng làm sao để làm lành đây, khó thật.
Cậu ấy kiểu người vừa lòng dạ đen tối vừa nhỏ nhen nữa.

Vì đổi chỗ, tôi có lúc nói chuyện với bạn mới, cậu ấy muốn đổi lại chỗ nên lấy chuyện đó để “bóc phốt” tôi, còn rất có chiêu không nói thẳng mà lại tấn công gián tiếp.
Cậu ấy nói:
“Gần đây lớp đổi chỗ, bạn Vương Trường khá thích nói chuyện, còn Tề Bắc Yên thì vốn đã thích ồn ào, lại không tập trung.”
“Vì họ trong giờ học nói chuyện, khiến điểm bạn Vương Trường còn có xu hướng giảm. Thầy cô nên để Tề Bắc Yên ngồi cạnh em, bạn cùng bàn của em là Tiêu An, người rất yên tĩnh.”
“Em nghĩ những bạn như Vương Trường không thiếu năng khiếu, nhưng hiện tại bạn ấy cần không phải người giải bài tập khó, mà cần một môi trường yên tĩnh, không có ai để nói chuyện.”
“Còn Tiêu An thì cần một bạn chủ động nói chuyện, chủ động cùng thảo luận. Vậy để Tiêu An đổi sang chỗ Vương Trường, còn Tề Bắc Hồng ngồi cạnh em sẽ giúp bạn ấy tiến bộ.”

Tôi trêu cậu ấy:
“Vậy để Tiêu An và Vương Trường đổi chỗ không phải cũng được sao?”
Cậu ấy đáp:
“Em thích tiếp lời người khác nhưng không thích mở lời.”
Hình như đúng vậy, ngoài nói chuyện với cậu ấy, thường người khác bắt chuyện trước tôi mới nói theo.
Thôi thì vậy cũng được, tôi vốn cũng muốn ngồi cạnh cậu ấy mà.

Thời gian học vui vẻ trôi nhanh.
Chớp mắt, học kỳ một lớp 12 sắp kết thúc.

Tôi nhớ đêm trước khi nghỉ đông, trời lạnh nhưng lớp học lại náo nhiệt rực rỡ.
Tôi nhớ hôm đó nhiều anh chị khóa trước tới giới thiệu trường đại học của họ.
Tôi nhớ có vài bạn học viên quân đội mặc quân phục bước vào lớp, một người nói: “Các em gái vào trường chúng tôi muốn bao nhiêu bạn trai thì có bấy nhiêu bạn trai.” Người kia lập tức đáp: “Phong cách thế thì có vấn đề đấy !” khiến cả lớp cười ầm lên.
Cậu ấy thấy tôi cười vui thì ngồi bên cạnh không nói gì. Tôi trong tiếng vỗ tay của cả lớp lại rúc vào cậu ấy nói: “Dù có hậu cung ngàn người cũng không ai làm em vui như anh đâu!”
Ngay lập tức tôi nhận ra điều không ổn: “em là con trai, em làm gì thế này ?”
Cậu ấy cười, nói: “anh cũng là con trai mà.”
“Lớp trưởng, em thật sự không biết phản bác thế nào,” tôi vừa giận vừa cười.

Tôi nhớ có một anh khóa trước than với thầy cô chủ nhiệm: “Giáo sư mới đến còn bảo ‘Lúc thi đại học điều chỉnh nguyện vọng, lúc đó anh đăng ký Bắc Đại, mà bị điều chỉnh sang Phúc Đán, anh buồn suốt một tháng, ngồi bệt trên ghế nghĩ vì sao, không ăn nổi cơm.’ Nghe nói các em điểm cao, nếu các em là giáo viên, sau này cũng có thể giả vờ bình tĩnh với học sinh của mình trong tương lai như vậy.”
Anh ấy vừa dứt lời, tôi nhìn cậu ấy, quên hạ giọng mà nói chắc chắn:
“Em tin anh sẽ đỗ đại học mình muốn, anh sẽ nhận được điều tốt nhất.”

Khoảng hai người sau, thầy cô gọi cậu ấy ra ngoài.
Không còn ai tới giới thiệu đại học nữa.
Họ dừng quảng bá trường, nhưng sự nhiệt huyết của chúng tôi vẫn tiếp nối. Cả lớp thảo luận về trường đại học tương lai.
Cậu ấy quay lại gọi các bạn nam trong lớp ra ngoài.
Chúng tôi đi đến nhà giáo viên đếm bài tập nghỉ đông.
Phía sau họ nói chuyện sôi nổi, tôi và cậu ấy đi trước, không nói gì nhưng cảm giác rất ấm áp.

Đến nhà giáo viên, cậu ấy phân công nhiệm vụ. Đang đếm tôi bỗng muốn nói: “Em sẽ cùng anh thi đỗ đại học đó.”

Kết thúc bài tập, cũng là giờ tan học, hôm đó chính thức bước vào kỳ nghỉ đông.
Ngày nghỉ đông ấy, các anh chị khóa trước tới giới thiệu đại học, làm mọi người thêm nhiệt huyết.
Nhiệt huyết chưa nguội, đúng là thời gian học tập.

Về nhà, tôi sắp xếp xong mấy chục đề kiểm tra, cùng cậu ấy ở thư viện làm bài rồi bắt đầu ôn lại sách lớp 10, 11.
Vài ngày sau không được phép ra ngoài nữa.
Lại vài ngày, kỳ nghỉ đông dự kiến 11 ngày kéo dài thêm chục ngày. Giáo viên yêu cầu làm xong bài tự sắp xếp rồi chụp gửi lên nhóm WeChat.
Tôi và cậu ấy chỉ có thể video call mỗi ngày.
Chính những ngày này tôi mới biết thầy cô cũng hạn chế khả năng dạy của cậu ấy (hoặc có thể do tình yêu làm cậu ấy thêm sức mạnh).

Tôi tưởng thời gian tự do sẽ làm tôi học lộn xộn, ai ngờ cậu ấy lập tức đưa cho tôi bảng kế hoạch, sắp xếp học tập rất ngăn nắp.
Từ ngày nghỉ tới giờ hơn 20 ngày, cậu ấy đã giúp tôi học lại toàn bộ các môn từ lớp 10 đến lớp 12.

Rồi có thông báo nghỉ đông tiếp tục kéo dài thêm vài ngày.
Giáo viên sốt ruột, lập nhóm giao bài tập.
Có chục bộ phim môn Văn và tiếng Anh phải xem, tôi và cậu ấy coi đó là lúc nghỉ ngơi.

Xem phim thì tôi và cậu ấy mở video call, tay cầm đồ ăn vặt giống nhau.
Nói đến đây tôi không nhịn được, bình thường làm bài tập để điện thoại lung tung cũng được, giờ xem phim mà điện thoại cậu ấy cứ chỉa thẳng vào mũi, nếu không phải mặt cậu ấy còn chịu được thì có lẽ đây là nguyên nhân lớn nhất khiến chúng tôi chia tay.

Thời gian xem phim là nghỉ ngơi ngắn, nghỉ xong vẫn phải căng thẳng học tiếp.
Có tin nghỉ đông còn kéo dài lâu nữa.
Mấy ngày gần đây giáo viên chuẩn bị dạy học online. Cậu ấy cũng đến lớp vài lần dọn dẹp khử khuẩn.
Cậu ấy không muốn tôi đi, cho rằng tôi nên hạn chế ra ngoài.
Sau đó giáo viên yêu cầu lấy sách ở trường về, nghỉ một ngày rồi bắt đầu học online.

Ngày hôm đó, tôi rất kiên quyết bảo cậu ấy mua cái giá đỡ điện thoại hoặc gì đó cố định máy, dù cậu ấy đẹp nhưng không thể hoang phí.

Lại bắt đầu thời kỳ hỗn loạn.
Mấy ngày đầu làm quen phần mềm, từ WeChat doanh nghiệp sang QQ, phần mềm đổi liên tục.
Cuối cùng quyết định dùng DingTalk.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play