Eve thấy Kuzan lâu ngày không gặp, rất vui mừng, vung tay chào:
“Lâu rồi không gặp, chú Kuzan!”

Nhưng vừa buông tay ra, con cá lại nhảy phóc xuống biển, trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu.

 “Á...” cá mất rồi.

Cô tiếc nuối nhìn Kuzan, lại quay sang nhìn đáy biển, bĩu môi, xắn tay áo nói:
“Đợi chút, cháu sẽ xuống bắt cá cho chú.”

Chưa kịp nhảy xuống thì cảm giác cổ áo phía sau bị kéo căng, tầm nhìn bỗng dưng cao lên.

Hả? Bỗng nhiên cao hẳn?

Quay lại nhìn thì thấy Kuzan đang một tay kéo cổ áo cô, một tay chống xe đạp đứng trên mặt băng ngay phía sau, lặp lại một câu:

“Câu cá à?”

 “Dạ.”

“... Bắt cá thì bắt cá, không nhất thiết phải câu lên đâu.” Hắn nhấn mạnh từ “câu”.

“Nhưng cá phải câu lên mới đúng chứ.” Eve nói giọng rất chắc chắn, như đang tuyên bố chân lý.

Cũng có thể đó là sự cứng đầu cuối cùng của một tay câu cá chuyên nghiệp.

Kuzan im lặng một lát, không nói gì, chỉ kéo cổ áo cô lên bờ — rõ ràng là không muốn cô xuống nước nữa.

Eve thất vọng, cúi nhìn cần câu, nét mặt không giấu nổi buồn rầu.

Sao lại không câu được cá nhỉ?

Kuzan đẩy xe đạp lên bờ, đặt sang một bên, liếc nhìn cần câu tự làm của cô rồi thốt:
“Mồi câu đâu? Để chú câu cho.”

 “Hả?”

Kuzan ngạc nhiên quay sang nhìn cô:
“Câu cá mà không cần mồi hả?”

À... Thì ra tại sao mình không câu được cá, vấn đề là ở đây. Eve bỗng hiểu ra, vỗ tay vào lòng bàn tay một cái.

Kuzan: ……

“Chuyện này đáng tự hào lắm sao, cháu?”

Kuzan nhăn trán, xoa xoa đầu mày, thầm biết cô nhóc này đúng là chẳng để yên cho mình.

“Sau này đừng xuống biển nữa nhé.” Hắn nghiêm túc nhắc nhở.

“Tại sao ạ?” Eve mặt đầy ngơ ngác.

“Biển rất nguy hiểm.”

“Cháu biết mà.”

“Vậy cháu có biết trong biển có quái vật khủng khiếp gấp mấy lần trên đất liền không?”

“Khủng khiếp gấp mấy lần? Là số lượng hả chú?” Eve mắt mở to.

“Không chỉ thế, còn cả kích thước nữa.”

Eve nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi mắt cô mở to hết cỡ.

Sinh vật trên đảo vốn đã to điên, vậy mà dưới biển còn to hơn sao?

“Có phải cá voi không chú?”

“Không phải, là loại Hải Vương không biết sẽ xuất hiện ở đâu.”

Hải Vương? Lại là một từ vừa quen vừa lạ.

Có lúc cháu tự hỏi liệu mình có đang ở thế giới khác không, cảm giác mọi thứ ở đây đều mới mẻ, như chưa từng gặp bao giờ.

Cô nhớ trong đầu có một từ gọi là “du hành thế giới”.

Nhưng nếu thật sự du hành, tại sao cô lại cảm thấy một số tên riêng rất quen?

Chẳng hạn như Kuzan, Hải Vương, rồi mấy từ như Thiên Long Nhân, mà cô từng đọc trên báo kia... Cứ như đã từng nghe thấy đâu đó vậy.

Cô bỗng suy nghĩ sâu sắc.

Dù ký ức chưa đầy đủ, không rõ chuyện gì đã xảy ra với mình, nhưng cô đoán rất có thể mình đã đến một thế giới khác, và bằng cách nào đó đã biết về thế giới này.

Có thể là qua một tác phẩm văn học nào đó…?

Cô nghiêng đầu đầy thắc mắc.

Lúc này Kuzan đã dùng sức kéo lên một con cá, một tát giết chết nó rồi thái một miếng nhỏ, móc vào lưỡi câu, chuẩn bị giúp cô bécứng đầu kia câu được cá.

Đang định gọi cô thì thấy Eve mặt mơ màng, không biết nghĩ gì, hắn gọi:

“Eve?”

“Dạ, cháu đây, chú gọi cháu à?”

“Cháu vừa nghĩ gì thế?”

“Cháu đang nghĩ… nếu dưới biển có Hải Vương chủng nguy hiểm vậy thì cháu chẳng thể rời khỏi đảo được rồi!” eve mặt đầy tiếc nuối.

“Chuyện quái gì vậy?”

Cô tưởng mình là game thủ có thể đi khắp nơi điểm danh, nào ngờ chỉ là NPC cố định??

Hai chân mày nhỏ nhắn của cô bé cau lại như bím tóc xoắn tít.

“Không phải đâu, nếu biển thật sự nguy hiểm vậy sao vẫn có nhiều hải tặc đến thế?” Eve  liếc hắn một cái đầy nghi ngờ, kiểu như “đừng có đùa với cháu.”

“Vì họ không sợ chết.” Kuzan đáp lười biếng.

Lập tức cô bị dập tắt, câu đó nghe cũng có lý thật.

“Còn hải quân thì sao ạ...”

“Hải quân có cách riêng của họ.” Kuzan ngắt lời.

Eve: … Vậy hải tặc chẳng có gì xịn cả nhỉ?

“Đúng vậy, nên cháu nhớ đừng làm hải tặc nhé.” Kuzan cúi đầu mỉm cười, kính râm phản chiếu ánh hoàng hôn lấp lánh.

Eve lấy tay che mắt, lùi lại hai bước.

“Sao vậy?”

“Bị chói rồi ạ.”

Kuzan: ……

“Thôi, quan trọng là cháu nhớ đừng làm hải tặc là được.”

eve cầm cây cần câu chú sửa lại, hài lòng nhìn mồi câu rồi nhẹ nhàng quăng ra xa, tạo thành một đường parabol đẹp mắt.

“Chú yên tâm,cháu không thích làm hải tặc đâu.”

Kuzan nhìn cô bé tràn đầy nhiệt huyết câu cá trước mặt, ánh mắt thoáng cười.

“Tốt rồi, đỡ phải lúc đó chú đến tận nơi đưa cháu vào tù.”

“Đừng nói chuyện không may thế chú ơi!” Eve làm bộ khó chịu.

“... Cháu không phản bác chuyện chú sẽ đưa cháu vào tù sao?”

Eve mân mê cằm suy nghĩ một lát.

“Tóm lại cháu không làm hải tặc đâu, nhưng… có thể cháu sẽ làm một nhà phiêu lưu?”

“Tóm lại thì cũng không phải hải quân đúng không?”

“Không không không, làm hải quân có quá nhiều quy tắc, cháu không muốn đâu.”

Hải quân Kuzan: ……

Cũng đúng, nếu không vì chính nghĩa trong lòng, hắn cũng chẳng làm hải quân.

Eve quay mặt háo hức nhìn ra biển, đột nhiên cảm thấy cần câu bị kéo nhẹ, mắt sáng lên, lập tức tập trung hơn, tay nhanh hơn mấy phần, kéo cần câu lên.

Một con cá to bằng cánh tay cô vất vả lên bờ.

Cô vui đến mức không thể ngậm miệng lại.

Cố gắng kéo cần câu, cô bé háo hức nhìn Kuzan:

“Cháu câu được cá rồi! Đợi chút mình ăn nhé!”

Vừa dứt lời, con cá bỗng quẫy mình mạnh, cây cần câu gỗ thô ráp không chịu nổi, gãy làm đôi, cá lại nhảy trở lại biển.

Eve: “……”

Kuzan: “…phì.”

Hắn suýt bật cười, nhưng nhìn thấy cô rơi vào trạng thái thất vọng, hắn lặng lẽ quay đi, nghĩ thầm, vận may câu cá của cô bé này đúng là kém thật.

Để giữ thể diện cho cô, hắn quay mặt đi giả vờ không thấy, lấy từ trên xe đạp xuống một gói đồ, nói:

“Chú mang đồ đến cho cháu, xem không?”

“Gì vậy ạ?”

Eve lập tức quên hết buồn, vứt nửa cây cần câu chạy tới.

“Có quần áo thay, giày dép, mấy thứ khác nữa. Lần trước cháu bảo quần áo thay ra chậm khô, giờ những thứ này đủ dùng cho một thời gian rồi. Còn có cả mấy loại hạt giống cháu cần. Nói thật nhé, mấy loại hạt giống này cách trồng khác nhau đấy, cháu làm được không?”

“Phụ nữ thì không thể nói không được.”

Kuzan lắc đầu.

“Cháu chỉ là đứa trẻ con thôi.”

“Được rồi, vậy thì đứa trẻ con cũng không được nói không được!”

Kuzan: …… Thôi được rồi, tùy cháu vậy.

Eve hò reo một tiếng rồi lao tới xem Kuzan mang đến cho mình những gì, rồi xách đồ về nhà gỗ, phân loại sắp xếp gọn gàng. Khi ra ngoài, thấy Kuzan đang xử lý con cá không biết từ lúc nào bắt được, mùi cá nướng thơm phức bay lên khiến bụng cô kêu réo.

“Wow—ngon quá đi mất! À đúng rồi, nhờ có cái bật lửa chú mang đến, không thì giờ này cháu còn phải mày mò lấy lửa bằng cách cọ xát gỗ nữa đấy ạ.”

Cô bé vừa cười vừa cảm ơn, nét ngây thơ rõ ràng.

Kuzan đã hiểu rõ cô nhóc này, chỗ khác có thể không tốt, nhưng ăn nói ngọt ngào thì khỏi chê.

Lúc nào cũng khiến người ta vui vẻ, dù thỉnh thoảng cũng rất lì lợm.

“Lần này sao chú đến tận đây vậy? Nếu chỉ gửi đồ thì hải âu cũng làm được mà.”

Eve chẳng khách sáo, vừa cầm một con cá nướng chín rồi nhét vào miệng, nói lí nhí.

“Vì không có việc gì, tiện thể đến đây nghỉ dưỡng luôn.” Kuzan trả lời thoải mái.

Eve: …

Cô nhìn đảo hoang chỉ có cây cỏ với mấy con vật ‘bé xíu’ dễ thương…

Nghỉ dưỡng? Ở chỗ này sao?

Nghiêm túc đấy à?

Kuzan như đang làm ảo thuật, lấy từ xe đạp xuống một chiếc ghế xếp, nằm phịch lên, thở dài một tiếng khoan khoái.

Eve liếc sang, không khỏi thương cảm: “Làm hải quân chắc vất vả lắm ạ?”

“Ừ.”

Eve mặt đầy cảm thông: “Không vui sao còn làm ạ?”

“Tại… chú muốn làm, lại còn là công việc mà.”

Nghe vậy, Eve không hỏi thêm, chỉ nhún vai: “Người lớn thật phức tạp.”

“Cô nhóc, rồi một ngày nào đó cháu cũng sẽ trở thành người lớn phức tạp thôi.” Kuzan cười khẽ.

Eve nghiêng đầu: “Vậy trước khi biến thành người lớn nhàm chán, cháu phải tận hưởng cuộc sống thật đã, như thế dù sau này có chán thì cháu cũng còn có thể khoe với người khác về tuổi trẻ của mình.”

Người lớn nhàm chán Kuzan: … Xin lỗi cháu nhé.

“Được rồi, vậy cháu muốn chơi gì? Giờ cháu cũng ra khỏi đảo được đâu.” Chú cười răng trắng tinh.

Eve cũng cười nhẹ, dễ thương ngước lên nhìn hắn: “Còn nhiều việc phải làm lắm.”

Thấy hắn nghi ngờ, cô bé liền đếm trên tay: “Trước hết là không được để tay chân lỏng lẻo, chuyện này chắc chú giúp cháu được đúng không?”

Dù có hệ thống bàn tay vàng nhưng trứng đừng bỏ vào một giỏ.

Hơn nữa, kỹ năng thân thể không phải chỉ dựa vào “cheat” là được.

Một phần do thể lực, một phần dựa vào phản xạ và khả năng ứng phó các đòn đánh.

Đó cũng là lý do nhiều cô gái nhanh nhẹn thắng được mấy anh to khỏe.

“Ừ.”

Thấy hắn gật đầu, Eve tiếp tục hớn hở: “Sau nữa là kiếm tiền!”

“Kiếm tiền?”

“Ừm, cháu sẽ vừa luyện tập vừa kiếm tiền!”

“Tại sao?”

“Chú chưa nghe câu ‘có tiền mua tiên cũng được’ à? Chỉ cần có tiền, Thiên Long Nhân cũng phải chiều cháu!” Eve  tuyên bố đầy kiêu hãnh.

Im lặng một hồi.

Kuzan vỗ tay tán thưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play