Trời dần tối, ánh lửa trên đảo vẫn sáng rực, đống lửa cháy bập bùng phát ra tiếng lách tách.

Kuzan ngoảnh sang nhìn đứa nhóc đang cười vui vẻ với chú, khóe miệng cũng khẽ cong lên, hiếm hoi có hứng thú trêu chọc cô bé.

“Vậy cháu định kiếm tiền bằng cách nào?”

Eve lập tức im bặt.

Kuzan: ?

Thế là bây giờ cháu mới bắt đầu nghĩ hả?

Eve cầm cây gỗ hơ hơ vài cái vào đống lửa cho cháy to hơn, rồi chống cằm suy nghĩ thật chăm chú.

Bỗng nhiên vỗ tay một cái, “Cháu có thể viết truyện ngắn chứ! Cháu nhớ báo có mấy cái đó mà.”

Thông tin thời sự trong thế giới này không phát triển, chỉ có thể biết tin tức lớn qua báo chí. Cô đã hỏi Kuzan, hắn nói thế giới này thông tin do một người tên Morgans nắm giữ.

Ông ta là giám đốc hãng tin Kinh tế Thế giới, cũng là một trong các ông trùm ngầm.

Nói cách khác, ông ta nắm quyền thực sự của tất cả các báo.

Ông ta thích đăng tin nóng hổi, nhưng trên báo kinh tế thế giới thì hình như không có mấy truyện ngắn như vậy.

“Cháu có thể thử gửi truyện đến mấy tờ báo địa phương xem sao,” Kuzan nói bâng quơ.

Báo lớn chắc không mấy hứng thú với truyện ngắn đâu.

Eve gật đầu, “Chú nói đúng, nhưng không biết tiền nhuận bút được bao nhiêu nhỉ?”

Nhuận bút là chuyện lớn đó nha.

Thôi, để sau thử xem sao.

Nghĩ vậy, cô bé lại chống cằm, tay ôm bông hoa hướng dương, cười tươi rói: “Lần trước chú gửi cho cháu giấy bút đều rất xịn.”

Kuzan: …

Kuzan lắc đầu, “Biết rồi, lát nữa chú sẽ gửi thêm cho cháu.”

“Eve này, thật may mắn khi được chú biết đến!” cô bé giơ hai tay nhỏ xíu lên hò hét vui sướng.

Kuzan thở dài, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Eve thì thầm hát bài ca lạc nhịp, ăn no ngủ kỹ, dọn dẹp sạch sẽ ‘chiến trường’, rồi thong thả trở về nhà gỗ.

Đêm nay Kuzan ngủ ngoài trời, còn nhà gỗ là nơi cô bé ở.

Chẳng bao lâu trước đây, cô đã lấy loại cây đặc trưng trên đảo đan thành tấm nệm, nằm lên rất đàn hồi, lại còn thoang thoảng mùi thơm dịu nhẹ của thực vật, giúp ngủ ngon, chỉ cần vừa nằm xuống là nhanh chóng chìm vào giấc mơ.

Nhưng cô không ngủ luôn trên nệm đó, mà lấy tấm đệm khác đã chuẩn bị từ trước rồi ra ngoài.

Cô quỳ cạnh Kuzan, nhìn chằm chằm không rời.

Kuzan bị nhìn vậy làm sao không phản ứng, đành bất đắc dĩ mở mắt, “Có chuyện gì?”

“Chú Kuzan, chú lạnh lùng quá, trước kia không phải vậy mà!” Rõ ràng chú từng rất thân thiện với cô.

“Có chuyện thì nói, đừng mè nheo.” Kuzan lắc đầu ngán ngẩm.

Eve lấy từ phía sau tấm đệm do chính mình đan, cười tươi rạng rỡ, “Tén tèn ten— xem này, món quà cháu tặng chú đấy!”

Kuzan hơi ngạc nhiên, nhận lấy tấm đệm, mũi hắn khẽ động đậy, rất nhạy bén ngửi thấy mùi thơm nhẹ dịu trên đó.

“Đây là cháu tự làm đấy, dùng lúc ngủ cực kỳ tiện lợi luôn! Kẻ thù của mất ngủ!” Eve hào hứng giới thiệu.

Cô bé nhìn chú với ánh mắt trong veo đầy mong đợi, ánh mắt sáng rực như đang nói hai chữ lớn: Khen cháu đi!

Kuzan nhìn quanh một vòng, miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ, “Chú rất thích, cảm ơn cháu nhé.”

Cô bé tự hào đứng dậy, tay chống hông.

“Thích là tốt rồi, không uổng công cháu dành nhiều thời gian làm đâu, chú nhớ dùng cho tốt nha.” Nói rồi cô lại cất tiếng ngân nga bài hát lạc nhịp, rồi thong thả quay vào nhà.

Kuzan nhìn theo bóng lưng ấy, miệng khẽ nhếch, tay lớn không tự chủ ấn vài cái lên tấm đệm.

Hắn nhướn mày, cũng không ngờ cảm giác khi chạm tay lên lại khá dễ chịu.

Hắn cuộn tấm đệm lại, đặt sau gáy, mũi vẫn thoang thoảng mùi thơm dịu nhẹ. Hắn hít một hơi thật sâu, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lần này, chắc sẽ ngủ ngon rồi.

__

Sáng hôm sau.

Kuzan từ từ mở mắt, cảm thấy đêm qua ngủ thật sâu và yên ổn.

Dù hắn thường hay lười biếng khi ngủ, lần này lại thấy ngủ rất vững vàng.

Chẳng biết là do nghỉ phép, không bị việc gì làm phiền, hay đơn giản là vì đổi gối mới.

Tóm lại, tỉnh dậy hắn không thấy mệt mỏi như trước, mà ngược lại còn khá tỉnh táo.

Nhưng lười thì vẫn lười, chẳng muốn động đậy.

Nếu được, hắn muốn nằm thêm chút nữa, nhưng nghĩ tới trên đảo còn một cô bé tuổi còn nhỏ, hắn lại không thể tiếp tục nằm lì được.

Dù sao thì, ít nhất khi hắn ở đây cũng không nên để một đứa trẻ vất vả.

Nghĩ vậy, hắn thở dài, đứng lên, gãi đầu, “Quả thật phiền phức.”

Nửa tiếng sau, hắn kéo về một con cá to bằng cánh tay người lớn.

Nhưng cửa nhà gỗ vẫn đóng chặt.

Chẳng lẽ cô bé chưa tỉnh?

Kuzan: …

Hóa ra đứa nhỏ này sống sung sướng thế sao? Mặt trời lên cao rồi mà vẫn chưa dậy?

Cuộc sống này thật tốt đẹp, hắn còn có chút ghen tị.

Hắn tiến lại gần, tay đặt lên cửa chuẩn bị gõ, bỗng nghe bên trong có chút tiếng động nhẹ.

Chắc cô bé đã thức rồi?

Chú dừng một lát rồi gõ cửa, “Eve?”

Tiếng chân nhanh nhẹn vang lên, cửa cọt kẹt mở ra.

Eve tươi tỉnh đứng trước mặt hắn, “Chào buổi sáng, chú Kuzan!”

“Cháu dậy rồi à?”

Eve gật đầu mạnh mẽ, rồi như nhớ ra gì đó, chạy vào nhà một vòng rồi nhanh chóng trở ra, giơ món đồ trong tay cho hắn xem, “Chú xem này, đây là truyện ngắn cháu viết sáng nay!”

Kuzan: … làm việc nhanh thật đấy.

Hắn đưa con cá lớn vừa câu được cho cô bé, rồi cầm mấy tờ giấy mỏng đi ra chỗ khác xem.

【Cô ấy là vợ của một thiên long nhân, không, chính xác hơn là vợ cũ của thiên long nhân.】

Đọc đoạn mở đầu, Kuzan cứng người một lúc, tháo kính râm, mắt tràn đầy ngạc nhiên.

Cái gì vậy?

Hắn nhìn thấy thứ kinh hoàng gì đây? (Không phải đâu nha)

Rồi hắn đã đọc được một câu chuyện cực kỳ “tuyệt vời”.

Chuyện kể về một người phụ nữ bình thường bị một thiên long nhân để ý, không thể chống cự nên bị ép phải cưới hắn.

Người phụ nữ hiền lành đáng yêu, dung mạo vô cùng xinh đẹp.

Tác giả chỉ vài câu ngắn gọn đã vẽ nên hình ảnh một cô gái trẻ đẹp, hiền hậu, từ ngoại hình đến tính cách đều hoàn hảo.

Thiên long nhân sau khi thấy cô, mặc kệ cô có người thanh mai trúc mã tình cảm tốt đẹp, vẫn ép cưới bằng được.

Thiên long nhân nắm giữ quyền lực tối thượng, tất nhiên hắn thành công.

Cô gái cũng vì thế mà rơi vào vực sâu không đáy.

Cuộc sống hôn nhân xa hoa tột bậc, nhiều thứ cô từng không dám mơ cũng bày ra trước mắt, trang sức quý giá, món ăn ngon hiếm có đủ đầy.

Thậm chí họ ném tiền vàng xuống nước xem có tiếng kêu hay không cũng chỉ là một trò tiêu khiển.

Đọc đến đây, Kuzan ngừng lại.

Hắn không phải thiên long nhân, không rõ câu chuyện đúng sai ra sao, nhưng theo hắn thì cuộc sống của thiên long nhân còn cực đoan hơn nữa.

Nhưng hắn biết không có nghĩa Eve cũng biết.

Chưa nói đến việc cô bé có quên hay không, dù không quên thì làm sao cô biết được?

Chẳng lẽ trước kia cô là người giàu có?

Nhưng nghĩ tới khả năng thích nghi và kỹ năng của cô, không hề giống con nhà quý tộc.

Chưa hiểu rõ, hắn tạm gác chuyện đó lại, cúi xuống đọc tiếp.

Cuộc sống hôn nhân xa hoa, nhưng cô không thể thích nghi, mỗi lần thấy những người nô lệ cũng là người như mình, cô lại đau lòng khó tả, như có bàn tay lớn bóp chặt cổ họ, khiến cô không thở nổi.

Cuối cùng một ngày nọ, khi nhìn thấy thanh mai trúc mã trong số nô lệ, cô hoàn toàn sụp đổ.

Cô hỏi thiên long nhân tại sao bắt người đó đến đây.

【Tôi chỉ bừa bắt một người dân trong làng thôi, có lẽ anh ta xui xẻo.】

Giọng nói thờ ơ, như nói chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

Cô giật tóc, gào khóc, khuôn mặt xinh đẹp trở nên méo mó.

Thiên long nhân kinh hãi, lùi lại rời khỏi chỗ đó.

Kuzan sờ mấy tờ giấy cuối cùng, không thể tìm ra trang tiếp theo, rõ ràng truyện chỉ viết đến đây.

Hắn giơ tay lắc lắc mấy tờ giấy về phía Eve hỏi: “Phần sau đâu?”

Eve đang xử lý con cá lớn, nghe thế đáp, “Cháu chưa viết phần sau ạ.”

Kuzan im lặng, “Cháu định gửi truyện này đi đăng à?”

“Ừ, chú thấy thế nào, quý ngài Kuzan?”

“Truyện cũng được đấy, nhưng chắc cháu không thích thiên long nhân lắm hả?”

Cô bé nghiêng đầu, mỉm cười, “Không hiểu sao, ba chữ ‘thiên long nhân’ khiến cháu chẳng có chút thiện cảm nào.”

“... Nhưng truyện đăng ra chắc không hợp lý lắm đâu?”

“Thiên long nhân có bắt cháu không?”

“Có lẽ... không đến mức đó đâu.” Kuzan ngập ngừng.

Hắn không thể trách mình do dự, thật ra hắn không có kinh nghiệm kiểu này.

Trong mắt người bình thường, thiên long nhân luôn là hình ảnh 【tàn nhẫn】, 【khoong thể đụng đến】, gặp họ thì tránh xa mấy thước.

Ngay cả hải tặc ngang ngược cũng không dại mà khiêu khích thiên long nhân, thường là chạy càng xa càng tốt.

Chưa từng thấy ai dám viết thẳng thừng như vậy trong bài báo.

Eve đặt con cá lên giá que chuẩn bị nướng, bất chợt hỏi, “Ủa, họ có đọc báo không?”

“Có đọc chứ.”

“Vậy họ có quan tâm đến tiếng tăm của mình không?”

“Không cần quan tâm.” Kuzan nói dứt khoát.

Thiên long nhân chưa chắc không biết tiếng xấu của mình thế nào, cũng biết có người chửi bọn chúng chết sớm ở sau lưng, nhưng họ chẳng quan tâm, thậm chí còn có thể lấy làm tự hào.

“Vậy chắc không sao rồi.” Eve khoan khoái vẫy tay.

Kuzan chống cằm, “Thiên long nhân không chỉ là một người, mà là cả một tập thể, suy nghĩ mỗi người khác nhau, có thể có người không quan tâm tiếng tăm, có người lại để ý? Vậy sao đây?”

“Hả?” Eve suy nghĩ một hồi, “Vậy thì cho nhân vật chính chết luôn đi, miễn sao cuối cùng kết quả cho thấy dù có bôi nhọ thiên long nhân thế nào cũng chẳng có kết cục tốt đẹp là được.”

Cô bé giơ ngón cái, cười tươi, như phát sáng.

Kuzan: …

Vậy là cô bé chuyển hết “thù hận” sang nhân vật nữ chính rồi sao?

Này, nhân vật chính bất hạnh kia xứng đáng nhận được lời xin lỗi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play