Cuối cùng thì, Kuzan vẫn rời đi mà chưa kịp ăn tối.

Eve đứng nhìn trân trối cảnh hắn ta cưỡi xe đạp rời khỏi đảo, bon bon trên mặt biển, sắc mặt phức tạp vô cùng.

Khoan đã… trước đó chẳng phải chú ta còn dạy dỗ cô một bài dài dằng dặc rằng:

“Cho dù là người ăn Trái Ác Quỷ đi nữa thì cũng không toàn năng đâu, vẫn phải rèn luyện hậu thiên các kiểu con đà điểu”?

Còn nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại là: “Người ăn Trái Ác Quỷ rất sợ nước biển, điểm yếu rõ rành rành luôn” cơ mà?

Thế… vậy cái người đang thong thả đạp xe trên mặt biển kia là ai vậy trời?

Vậy mà bây giờ, Kuzan lại thản nhiên dùng năng lực hệ Tự nhiên của mình, ung dung cưỡi xe đạp trên mặt biển?

Vậy mà bảo là không toàn năng á??

Chứ toàn năng là như nào nữa?!

Nếu có thể phát triển Trái Ác Quỷ đến mức độ này thì dù có khổ sở bao nhiêu đi nữa, cũng quá đáng giá rồi còn gì!

Eve cảm thấy mình đã bị lừa.

Ban đầu cô bé còn tiếc nuối nghĩ rằng ăn Trái Ác Quỷ rồi không thể xuống nước, không thể bơi lội, thật đáng tiếc. Nhưng giờ xem ra... là do cô kiến thức hạn hẹp mà thôi.

Năng lực của Trái Ác Quỷ đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng của cô!

Vấn đề là đây: mình có nên kiếm một quả Trái Ác Quỷ hay không nhỉ?

Nhưng nghĩ lại, nếu Trái Ác Quỷ thực sự bá đạo đến vậy thì chắc chắn không dễ gì mà có được. Thế nên cô đành tạm thời gác lại ý định đó.

Quay người trở về căn nhà gỗ mới xây xong của mình, cô nhoẻn miệng cười thỏa mãn, xắn tay áo lên chuẩn bị dọn dẹp giai đoạn cuối.

Kuzan thật sự là một người rất tốt. Nếu không có chú ấy, e rằng bây giờ cô vẫn đang tội nghiệp nằm co ro lấy trời làm mái, lấy đất làm giường.

Khối lượng công việc này, thật sự không phải nhỏ.

Cũng may là được Kuzan giúp một tay, những phần việc quan trọng như khung nhà, giường ngủ hay cả hầm chứa thực phẩm đều đã được xử lý xong từ lâu, tiết kiệm cho cô không ít công sức.

Nhà gỗ không thể gọi là sang trọng gì, đồ đạc cũng chỉ có mỗi cái giường là ra hồn, nhưng với một đứa nhóc như Eve thì thế là quá đủ rồi.

Giờ cô bé muốn bắt tay vào trang trí lại căn nhà.

Cô dọn dẹp lại ngăn nắp, tiện tay xử lý đống thịt còn thừa, treo lên phơi khô.

Đảo Kunlai này tài nguyên phong phú, nước ngọt và thức ăn không thiếu.

Chỉ cần có bản lĩnh, việc đi săn không thành vấn đề, sống cũng không đến mức khổ sở.

Chỉ là... có mấy “bé động vật” không biết điều, cứ hay lén la lén lút lại gần làm cô phải chạy ra “tiếp khách” suốt.

Lần này nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô lặng lẽ lẻn ra ngoài thì thấy một con sói trắng toát không biết từ lúc nào đã đứng trước cửa nhà mình, cúi đầu hít hít ngửi ngửi.

Rõ ràng là một con sói oai phong cực kỳ, vậy mà nhìn lại... thấy cứ như đang lén lút làm chuyện xấu.

Eve nín thở không nhúc nhích, con sói trắng đi quanh vài vòng rồi cũng quay đầu rời đi.

Cô thở phào một cái. Dù không biết nó đến chỉ để “ngắm cảnh” hay là đang “khảo sát địa hình”, ít nhất hiện tại cô vẫn an toàn.

Còn tương lai ư? Đánh được thì đánh, không đánh được thì chạy.

Tóm lại là — cô cực kỳ thích đảo Kunlai này, chỉ là... động vật hơi bị nhiều quá!

Hệ sinh thái phát triển hơi bị “quá đà”.

Nghĩ tới đó, cô gọi lại hệ thống [Tự tìm đường chết].

[Eve]
Tuổi: 8
Cân nặng: 24.8kg (nhẹ như lông hồng, gió thổi bay luôn)
Chiều cao: 126.5cm (vẫn là nấm lùn)
Thể chất: 18+ (gà mờ chính hiệu)
Tốc độ: 26+ (đuổi kịp thỏ là may lắm rồi)
Sức mạnh: 22+ (yếu xìu, cần cố gắng thêm)
Điểm liều mạng: 0

Cô bé hơi nhướn mày.

Tưởng mấy hôm nay bận rộn như vậy sẽ gầy đi, ai ngờ còn mập lên chút.

Nhưng nhìn lại chiều cao thì mới hiểu lý do: lớn lên được xíu rồi!

Dù không đáng kể... nhưng mà vẫn là cao hơn!

Eve tỏ vẻ đắc ý — quả nhiên không hổ là mình! Mới mấy ngày đã dậy thì thành công!

Cô tin chắc không lâu nữa, mình sẽ lại cao mét bảy, chân dài miên man!

Dĩ nhiên, mơ thôi, ưu tiên vẫn là phía dưới bảng trạng thái: thể chất, tốc độ, sức mạnh.

Trong mấy ngày liều mạng theo mọi phong cách, cuối cùng cô cũng có bước đột phá rõ rệt.

Những lời nhắn kèm không còn là “ốc sên” hay “kiến” nữa, mà đã nâng cấp thành “thỏ con đáng yêu”.

Ừm, ít ra còn hơn côn trùng!

Cô ngước mắt nhìn trời, thấy đã khá muộn, nên cũng không còn sức mà tiếp tục “nghịch ngợm” nữa.

Leo lên giường, nhắm mắt ngủ luôn.

Nhưng ngay lúc ý thức bắt đầu mơ hồ, trước mặt cô lại hiện ra một con... ốc sên.

Cô bật dậy như lò xo: “Khoan đã, cái con ốc sên ban ngày mình thấy rốt cuộc là cái gì vậy?!”

__

Sáng hôm sau, Eve thức dậy với đôi mắt thâm quầng, cả người như gấu trúc chưa được uống trà sữa.

Cô thật sự không ngủ được. Cứ nghĩ mãi về cái “con ốc sên biết liên lạc” kia là cái quỷ gì.

Kuzan nói có người dùng con đó để liên hệ với ổng...

Ốc sên? Liên lạc? Cái gì mà nghe xong muốn xỉu ngang?!

Thế giới này không có điện thoại hay gì?

Một mớ dấu hỏi chạy vòng vòng trong đầu cô. Nhưng quanh đây chỉ có mình cô, cũng chẳng biết hỏi ai, đành ngậm ngùi cất thắc mắc vào lòng.

__

Vài ngày sau.

Những gói hàng Kuzan hứa đã được gửi đến lần lượt.

Eve trợn tròn mắt khi thấy một... con hải âu mang đồ đến cho cô.

Hải âu… còn dùng được như này á?!

Theo như ấn tượng mơ hồ của cô, hải âu rõ ràng là giống cướp biển, thấy gì lấy nấy mà? Tại sao ở đây lại chăm chỉ đưa thư, chuyển phát nhanh vậy trời?

Con hải âu ngoan như vậy... mình cũng muốn một con!

Nghĩ là làm, Eve lập tức lao tới muốn bắt nó.

Ai dè, con hải âu ấy chỉ liếc mắt một cái, phành phạch vỗ cánh bay mất. Nhẹ nhàng, dứt khoát, không để lại cơ hội nào cho cô.

Cô bĩu môi: “Chậc, đáng tiếc thật.”

Nhưng đồ mà hải âu mang tới thì cực kỳ hữu ích, nhanh chóng khiến cuộc sống của cô trở nên đầy đủ hơn.

Ít nhất cũng đủ để cầm cự một thời gian.

Tuy nhiên, trước khi yên ổn sống tiếp, cô cần xác định xem ai mới là “lão đại” trên đảo này. Tốt nhất là lén lấy ít lông hay thứ gì đó của nó mang về, treo ở cửa, để răn đe mấy bé thú xung quanh có ý định “tới làm khách”.

Còn dùng “chất thải” để đánh dấu lãnh thổ?

Không đời nào! Còn lâu mới có chuyện đó! Cô thà chết cũng không đụng vào mấy thứ đó!

Thay vào đó, cô thà ngày đêm cày cuốc nâng cấp bản thân, để một ngày nào đó, trở thành lão đại mới của đảo Kunlai này!

Ôm giữ suy nghĩ đó trong lòng, cô bắt đầu bận rộn lên từng ngày.

Cũng coi như chính thức bắt đầu cuộc sống một mình trên đảo hoang rồi.

Mặc dù không rõ trước khi mất trí nhớ cô sống thế nào, nhưng rõ ràng bây giờ cô thấy mình tận hưởng cuộc sống hơn nhiều.

Chẳng biết là do trước kia cuộc sống không tốt hay là vì tính cách của cô nữa.

Chỉ biết bây giờ cô thấy cuộc sống của mình rất ổn.

Ngoài việc ngày ngày “tự tìm đường chết ” và đấu trí, đấu lực với mấy con vật trên đảo, thì cô bận rộn trang trí lại căn nhà gỗ nhỏ xíu của mình.

Chỉ khoảng một tháng sau, căn nhà gỗ trọc trơ ngày nào giờ đã trở nên cực kỳ đẹp đẽ.

Xung quanh được cô trồng một vòng hoa đủ màu sắc rực rỡ, dù không biết tên từng loại, nhưng rất dễ chăm sóc.

Sau khi rắc hạt giống, cô gần như không cần làm gì, chỉ thỉnh thoảng tưới nước, thế mà hoa nở rộ cực kỳ mạnh mẽ.

Từng chùm hoa bung nở, hương thơm lan tỏa khắp nơi.

Tưởng là cùng một loại hoa, nhưng màu sắc lại khác nhau, đẹp đẽ và duyên dáng.

Cộng thêm những dây leo xanh mướt quấn quanh nhà, cả căn nhà như tràn đầy sức sống hoang dã, khiến lòng người vui thích.

Eve nhìn ngắm tổ ấm của mình, cảm giác tự hào tràn ngập tim.

Bề ngoài cô bé vẫn giữ vẻ nghiêm trang, nhưng trong lòng thì... người nhỏ bé đang khoanh tay, ngẩng đầu cười ha hả: “A ha ha ha, ta đúng là thiên tài!”

Thỏa mãn ngắm nhìn một lúc, cô chuyển sang làm việc khác.

Chẳng hạn như đi câu cá.

Dạo này ăn toàn thịt với quả, cô cũng hơi ngán, muốn câu cá đổi vị xem sao.

Hơn nữa đây là đảo hoang, xung quanh toàn nước biển, không ăn hải sản thì phí quá.

— Thế là câu cá trước, rồi mò hải sản sau!

Mặc dù chẳng còn nhớ cách làm cần câu ra sao, không biết bắt đầu từ đâu, cô vẫn kiên trì tận dụng chút ký ức ít ỏi mà làm ra một cái cần câu trơ trụi.

Cần câu mà, cũng chỉ gồm cần, dây và móc câu thôi mà.

Gần đây kỹ năng làm đồ của cô tăng vọt, thứ gì cũng chơi được khá ổn, còn hiệu quả thì... tùy người đánh giá thôi.

Cô làm ra được cái cần câu tương đối ổn, phấn khích tìm chỗ đẹp bắt đầu câu.

Nửa tiếng trôi qua, mặt biển yên lặng, không một gợn sóng.

Eve: “...?”

Cô rút cần câu ra, nghiêng đầu không hiểu, không lẽ mình làm sai chỗ nào?

Ngay lúc đó, một con cá nhảy lên mặt nước, vẫy đuôi hí hửng, nước biển bắn tứ tung lên cả mặt cô.

Có phải ảo giác không?

Cảm giác như bị con cá đó chọc quê vậy.

Eve: “...”

Cô kiên trì rất lâu, đến lúc mặt trời chuẩn bị lặn mà vẫn chưa câu được con cá nào.

Ngược lại, câu được một chiếc giày da nam, một cái xương không biết của con vật gì, thậm chí còn cả một đống rong biển????

Sao lại vậy?

Cá dưới biển thông minh thế sao?

Đầu cô đầy dấu hỏi, suy nghĩ miên man.

Không lẽ cô chỉ là “thánh câu đủ mọi thứ trừ cá” sao?

Không được đâu!

“Thánh câu cá không bao giờ tay trắng!”

Hôm nay nhất định phải câu được cá!

Mặt cô nghiêm túc hơn, sau một lúc, cô quyết định bỏ cần câu xuống, phóng một cú “phịch” nhảy thẳng xuống biển.

Nín thở, cô linh hoạt bơi lội trong nước.

Chỉ đến khi xuống tận dưới mới biết biển có nhiều cá thế nào!

Nhưng cá nhiều vậy mà không con nào dính câu, đúng là quá đáng!

Cô tức giận lao vào đàn cá, rượt đuổi chúng như đang chơi trò đuổi bắt, trước khi hết oxy, cuối cùng cũng tóm được một con.

Cỡ bằng cẳng tay cô.

Cô cười nham hiểm, nắm cá rồi bơi lên mặt nước.

Con cá vùng vẫy dữ dội, đuôi quẫy liên tục, như muốn tát cô một phát.

“Hừ hừ hừ, buông xuôi đi nhé!”

Nói rồi, cô bóp miệng cá để móc câu gắn vào.

Đang mải mê thì bỗng nghe tiếng chuông xe leng keng vang lên phía sau.

Cô vội ngoảnh lại, thấy Kuzan đứng sau, chống chân lên xe đạp, nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.

“Cháu... đang làm gì vậy?”

“Câu cá ạ.”

“........…6.”

(666 trong tiếng Trung có nghĩa là "tuyệt vời", "ngầu", "thật ấn tượng". Đây là một cách nói lóng trên mạng được giới trẻ Trung Quốc sử dụng để khen ngợi ai đó đã làm điều gì đó rất ấn tượng hoặc có kỹ năng “mượt mà”)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play