Kuzan rất thích cuộc sống an nhàn trên hòn đảo nhỏ này.
Ngày thường, hoặc là cùng Eve xây nhà, hoặc là dạy cô bé nâng cao “năng lực thực chiến”.
Vâng, là “năng lực thực chiến” theo đúng nghĩa đen.
Nói đơn giản thì là huấn luyện thân thủ cho cô.
Dù cô bé sống một mình trên hòn đảo hẻo lánh, trông có vẻ an toàn, nhưng trên đảo vẫn có không ít sinh vật nguy hiểm.
Hơn nữa, lỡ như sau này có kẻ xấu tìm đến, hắn hy vọng cô bé có thể tự mình đánh đuổi họ đi.
Tóm lại, hắn không cho rằng con gái thì nên yếu đuối nhu mì. Trong Hải quân cũng có nhiều nữ quân nhân, và không ít người rất lợi hại.
Con gái cũng có thể tự bảo vệ bản thân.
Hắn tuy lười biếng, không thích rước phiền phức vào người, nhưng lại không ngại chỉ dẫn một đứa trẻ nhỏ tuổi.
Hắn cũng không bao giờ quên được khoảnh khắc mình vừa nói muốn chỉ dạy, thì đứa trẻ ấy đã mở to đôi mắt trong veo sáng rỡ, niềm vui gần như tràn cả ra ngoài.
Cảm giác… như bất ngờ tìm được niềm vui khi làm thầy giáo vậy.
Nhất là khi học trò lại cực kỳ có thiên phú.
Giống như tự tay chăm sóc một bông hoa, tưới nước, bón phân, rồi nhìn nó ngày một lớn lên khỏe mạnh.
Đó là một loại cảm giác thành tựu rất khó diễn tả thành lời.
Đến mức hắn còn thoáng nghĩ—sau này liệu mình có nên làm một huấn luyện viên chăng…
Chỉ vài giây sau, ý nghĩ ấy đã bị hắn dập tắt.
Học trò như thế này là quá hiếm có rồi. Không phải ai cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Ngay cả hắn, cái dạng “nghe lời” này (?), cũng từng khiến thầy Zephyr tức đến mức nhảy dựng lên, huống hồ là người khác.
Được một học trò khiến người ta yên tâm như vậy, đúng là tạ trời tạ đất. Hắn không dám mơ rằng mấy đứa sau cũng được thế.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn Eve càng thêm hài lòng.
Eve đang luyện tập phản xạ, vô tình bắt gặp ánh mắt ấy, lập tức đứng thẳng người như cây gỗ.
Xem ra thái độ học tập của mình khiến thầy tạm thời rất hài lòng rồi!
—Không hổ là tôi! tư thế chống nạnh – ưỡn ngực tự tin.jpg
Ngoài giờ huấn luyện mỗi ngày, vào những lúc gần đến bữa cơm, cô thường tự mình chui vào rừng kiếm đồ ăn. Đây cũng là khoảng thời gian duy nhất trong ngày mà cô được tự do hoạt động.
Và lần nào cũng tranh thủ thời gian đó để “làm liều”, cố gắng kiếm điểm “ tự tìm đường chết”.
Dù lần nào cũng mang theo một thân thương tích trở về, nhưng hiệu quả thì đúng là thấy rõ.
Lúc bình thường có Kuzan hướng dẫn, còn khi một mình thì lại có thực chiến.
Tốc độ học tập phải nói là cực nhanh, chắc lúc chưa mất trí nhớ cô cũng là một người giỏi đánh đấm lắm.
Cô tin tưởng như vậy, rồi bước vào rừng… và lại tiếp tục bị các loại động vật đánh tơi tả.
Hòn đảo này diện tích không nhỏ, dù không có người ở, nhưng lại tồn tại rất nhiều loài động thực vật kỳ lạ.
Ngoài những loài mà cô còn nhận ra, phần lớn bọn chúng đều to lớn bất thường.
Không, phải nói là cực kỳ to lớn!
Nếu không biết còn tưởng trên đảo này có loại men vi sinh nào đó chưa ai khám phá, khiến mọi thứ đều phồng to ra cả lượt.
Tóm lại là khác hẳn với những gì cô nhớ trong đầu.
Mà Kuzan cũng chẳng phải người dễ mềm lòng, thấy cô trở về từ rừng với thương tích đầy mình, không những không xót xa mà còn kéo cô tiếp tục luyện tập, chẳng cho nghỉ lấy một phút.
Người này… còn là người không?
Eve mắt ướt rưng rưng, trông như hai quả trứng chần nước sôi, nước mắt sắp trào ra đến nơi, nhìn y như chú cún bị bắt nạt.
Kuzan nhìn tư thế của cô bé, không nhịn được bật cười.
Hắn vung tay mạnh một cái.
Eve trợn tròn đôi mắt to long lanh, đang hung hăng cắn vào tay hắn, chết sống không buông. Dù có bị hắn vung qua hất lại, cũng kiên quyết không nhả.
Kuzan: …
Hắn đứng yên luôn.
—Cắn đi, cắn đi, cắn đến rách da thì coi như tôi thua!
Chỉ thấy hắn chuyển ý niệm, cả bàn tay phải hóa thành băng lạnh.
Eve khựng lại, sau đó nghiến một cái — rắc — bàn tay vỡ tan.
Cô vội vã sờ miệng mình: “Trời ạ, từ bao giờ mình có tuyệt chiêu này thế?”
Cô là răng sắt thép chắc?
Cô ngơ ngác nhìn tay hắn, trông có vẻ bị dọa sợ thật rồi.
“Chậc, cháu không biết hệ Logia (hệ Tự nhiên) à?” Kuzan thong thả tái tạo bàn tay, trở lại như cũ, không chút dấu vết.
Cô ghé sát lại nhìn, đôi mắt đầy ngạc nhiên, còn có chút ghen tị nữa.
“Cháu biết chứ! Đóng băng phải không? Nhưng mà chú gian quá đi!”
Biết là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác.
“Cháu thấy chú dùng băng thì cũng phải đoán được chú là năng lực giả hệ Tự nhiên chứ.” Kuzan giọng lộ vẻ bất lực.
“Hệ Tự nhiên? Năng lực giả?” Eve nghiêng đầu.
“Này này này, đừng nói với chú là cháu không biết Trái Ác Quỷ nhé?”
“Dĩ nhiên là biết! Không thì làm sao cháu biết chú dùng quả Hie Hie no Mi chứ!” Eve lập tức lên giọng, nhưng hơi có chút chột dạ.
Thật ra là phản ứng không kịp thôi.
“…”
Kuzan thở dài một tiếng thật sâu. Trí nhớ của đứa nhỏ này đúng là có vấn đề. Ban đầu hắn còn định nói thêm gì đó, nhưng chợt nhận ra… xung quanh hắn cũng chẳng có ai từng mất trí nhớ cả, chuyện này hắn thật sự không có kinh nghiệm gì.
Hắn cũng không tính toán thêm, bắt đầu giải thích cho cô bé hiểu “Trái Ác Quỷ” là gì, và năng lực giả hệ Tự nhiên là thế nào.
Cái gọi là Trái Ác Quỷ chính là hiện thân của ác ma biển cả, con người ăn vào sẽ có được những năng lực kỳ lạ khác nhau. Nhưng đổi lại, người ăn sẽ vĩnh viễn không thể xuống nước, trở thành một con “vịt cạn” chính hiệu.
Eve ngẩn ra.
Nghe vậy thì… Trái Ác Quỷ này so với cái “hệ thống bàn tay vàng” của cô còn mạnh hơn nhiều ấy chứ? Không cần làm gì cả, chẳng cần liều mạng, chẳng cần tập luyện, chỉ việc… ăn một quả thôi là lên level vèo vèo, từ sinh vật nền tảng carbon bay thẳng thành sinh vật thần kỳ không biết cấu tạo từ cái gì, giống như Kuzan chẳng hạn.
Mà cái giá phải trả chỉ là… không được xuống nước thôi á!!
Quá hời rồi còn gì?!
Eve ghen tị đến nỗi chỉ muốn lôi cái hệ thống nhà mình ra cho nó nhìn cho sáng mắt — đây mới gọi là thật sự “bật hack” đấy!
Kuzan vừa nhìn đã biết cô đang nghĩ gì, thói quen cũ liền phát huy, đưa tay nhấn đầu cô xuống:
“Đừng tưởng ăn xong quả là xong. Ở Tân Thế Giới, nhiều năng lực giả hệ Tự nhiên cũng chết vì sự ngu ngốc của mình. Có năng lực rồi không phải vạn sự như ý, còn phải rèn luyện và khai thác mới được.”
“Ơ?” Cô chỉ tay vào bàn tay hắn vừa từ băng trở về bình thường, “Cái này mà còn cần rèn luyện nữa á?”
Thế này mà chưa gọi là vô địch thì còn là gì? Nếu cô mà có năng lực này, khỏi cần vũ khí, vũ khí nóng cũng vô dụng luôn!
Cô có thể tự đạp chân mình mà xoắn ốc bay lên trời!
“Người có năng lực hệ Tự nhiên không phải là không bị thương.”
Nói rồi, Kuzan giảng cho cô về sự tồn tại của Haki vũ trang.
Không ai biết người đầu tiên dùng Haki là ai, nhưng ai cũng hiểu — Haki vũ trang chính là khắc tinh mạnh nhất của năng lực giả hệ Tự nhiên.
Ngoài ra, nó còn tăng sức phòng thủ và khả năng tấn công — vừa công vừa thủ. Trong Hải quân, có không ít người biết dùng cả Haki vũ trang lẫn Haki quan sát.
Điều đáng mừng là hai loại Haki này đều có thể rèn luyện bằng cách hậu thiên.
Nói đến đây, Kuzan nghiêng đầu hỏi:
“Cháu có muốn học không?”
Đôi mắt to tròn của Eve đảo một vòng, vừa nhìn đã thấy rõ ràng là cô đang tính toán chuyện gì đó không hay.
Quả nhiên, giây tiếp theo cô liền bật cười:
“Chú chắc chứ? Không sợ cháu lấy chú ra làm bao cát à?”
Kuzan suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời:
“Thực ra, chú cũng không yếu đến vậy đâu.”
“Ha ha… Ha ha ha—” Cô cười đến nửa, lại giật mình phản ứng, khoé miệng tức thì hạ xuống, “Khoan đã, ý chú là gì đấy?”
Lần này đổi lại là Kuzan cười ha hả không kiêng nể.
Quả nhiên, giờ mắng người cũng không cần đi vòng vo nữa rồi.
Eve lườm một cái, hừ hừ xoay người quay đi.
Kuzan cũng không để tâm, tự mình cúi người chui vào trong nhà gỗ, chuẩn bị giúp cô đào một hầm trữ lương thực nhỏ.
Ý tưởng này là do cô bé đề xuất từ trước — phòng khi có chuyện, trữ ít đồ ăn cũng yên tâm hơn.
Phải nói, trẻ con bây giờ thật sự có ý thức phòng bị, chí ít còn giỏi hơn hắn.
Hắn dĩ nhiên sẵn sàng giúp một tay.
Năng lực của hắn, làm mấy việc nhỏ thế này đúng là quá dư sức.
Cái việc vốn cần Eve mất cả đống thời gian mới làm xong, giờ được hắn xử lý xong trong nháy mắt.
Giữa lúc đang làm, hắn cũng tranh thủ suy nghĩ — nên bắt đầu dạy cô học Haki từ đâu đây?
Hắn vốn thuộc dạng có thiên phú, lúc học mấy thứ này gần như không tốn công sức gì. Khi đó nhìn thuộc hạ học Haki, hắn còn lấy làm lạ — cái gì mà cần học? Chẳng phải nhìn một cái là hiểu rồi à?
Nhưng giờ phải dạy người khác… đúng là hơi muốn gãi đầu thật.
Đang đau đầu thì trong túi vang lên tiếng brururu quen thuộc.
Hắn ngớ người một chút — suýt thì quên là mình còn mang theo cái này.
Hắn rút con ốc sên nhỏ ra, bắt máy.
Ngay lập tức, giọng hét như sấm của Garp vang lên từ đầu bên kia:
“Kuzan! Cậu chạy đâu rồi hả?! Sao lâu thế vẫn chưa về?! Có phải lại trốn việc không đấy?! Ta phải gánh giùm cậu bao lâu rồi biết không hả?! Về ngay!”
Nói xong, không thèm đợi trả lời, cụp một cái tắt luôn liên lạc.
Con ốc sên “bụp” một tiếng cụp mắt, thiếp luôn.
Eve nghe loáng thoáng thấy tiếng nói vọng ra từ trong hầm, vội cúi đầu hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Chú vừa gọi cháu à?”
Kuzan hai bước đã nhảy ra khỏi hầm, lắc lắc con ốc sên trong tay trước mặt cô:
“Trên kia gọi chú về, chú phải đi rồi. Đợi thêm chút, chú sẽ quay lại dạy cháu Haki vũ trang.”
Eve chớp chớp mắt, hơi bất ngờ.
Giờ mới nhận ra — chú sắp rời đi.
Cô đưa tay ra sau, gãi gãi lòng bàn tay:
“Vậy… chú có ăn tối không?”
Kuzan cúi mắt nhìn cô, giọng dịu hơn hẳn:
“Sau khi nghỉ ngơi, chú sẽ quay lại thăm cháu. Có gì cháu cần, chú cũng sẽ mang qua.”
Eve lập tức sáng rỡ hẳn lên:
“Được đó!”
“Cháu muốn mấy bộ đồ để thay, đảo này chẳng có gì mặc cả. À đúng rồi, mấy đồ dùng sinh hoạt cũng cần nữa!”
“Với cả nếu tiện thì mang cho cháu ít hạt giống ớt nhé, cháu muốn tự trồng. Đảo này không có ớt, vô lý thật! Cháu thèm chết đi được!”
“Cháu còn muốn giấy bút, báo nữa! Cháu muốn biết thế giới bên ngoài giờ ra sao!”
Eve ngửa cổ lên, liến thoắng liệt kê cả một danh sách, hoàn toàn không khách sáo tí nào.
Kuzan ngửa đầu nhìn trời, thở dài bất lực.
Biết ngay mà, tiểu quỷ này đúng là chẳng luyến tiếc mình tẹo nào.