Giờ ra chơi, lớp học xôn xao tiếng nói cười. Ở bàn cuối gần cửa sổ, Nghiêm Hạo ngồi chống tay đọc sách, dáng vẻ chẳng màng đến xung quanh.

Thiên Di ngồi bên cạnh, liếc nhìn.

“Lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng. Làm như cả lớp này không xứng đáng để nói chuyện vậy đó,” cô lẩm bẩm.

Thực ra thì… cô cũng không hiểu sao mình lại quan sát cậu nhiều đến thế.

Quan sát sinh vật lạ chăng?

“Nhìn gì?” – Giọng Nghiêm Hạo vang lên, giọng nhàn nhã , cô giật mình.

Thiên Di vội quay mặt đi, “Ai thèm nhìn.”

“À, tưởng đang tìm chỗ sai trong mặt tôi,” cậu đáp, mắt vẫn dán vào trang sách.

ngứa tai thật chứ.

Sao lúc nào cậu cũng giỏi chọc người ta nổi điên lên mà mặt vẫn thản nhiên như chẳng có gì vậy?

Kĩ năng bẩm sinh à.

“Chắc tại tớ không quen kiểu người đọc sách mà ngồi lấn hết cả vạt nắng của người ta,” cô đáp lại, hơi hất mặt.

Nghiêm Hạo lúc này mới ngẩng lên.

“Vậy chuyển chỗ đi.”

Bình thản, ngắn gọn, không nể nang.

Thiên Di bực bội quay mặt ra chỗ khác, nghiến răng

Đồ kiêu căng. Độ hảo cảm về 0.

Ở bàn bên cạnh, Chiêu Huệ huých nhẹ Trình Dương:

“Ê ê, hai người bên kia lại bắt đầu rồi kìa.”

Trình Dương chỉ khẽ gật đầu, mắt vẫn nhìn về phía hai người như đang quan sát điều gì thú vị hơn cả giờ sinh học sắp tới.

Bên ngoài, nắng vẫn nghiêng nghiêng. Nhưng trong lòng Thiên Di, hôm ấy có một đám mây to tròn trôi ngang, che khuất cả bầu trời.

---

Chuông reo, học sinh ùa vào lớp.

Lớp 11A1, giờ sinh học

Thầy Chương đang thao thao bất tuyệt trên bảng thì ánh mặt chợt va vào khuôn mặt đang ngáy ngủ ở bàn cuối.

Thầy Chương đập sách xuống bàn:” Thiên Di, đứng lên, giảng lại những gì tôi vừa nói”

Thiên Di giật mình thức giấc. Mọi ánh mắt trong lớp đang đổ dồn về phía cô.

Cô chậm chạp đứng dậy

" Dạ...thầy vừa giảng...ờ..ờm..."

Cô đứng đó ậm ờ một hồi, giáo viên mất kiên nhẫn cau mày

" Vào được lớp chọn rồi. Không phải là ngừng cố gắng, tự mãn. Các em vẫn còn cần phải trau dồi nhiều hơn nữa. Phải tập trung nghe giảng thì mới tiến bộ được..."

Thiên Di che miệng ngáp một cái. Cô vốn không vào nổi lớp này. Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào, buối tối trước khi thi, cô ôn lại bài. Thế mà vào thi lại trúng thật.

Nói xong, thầy nhìn Thiên Di, lắc đầu

"Thiên Di, em dù điểm chưa cao bằng các bạn ở đây. Nhưng em không thể buông thả bản thân như thế được".

Thầy Chương là người hiền lành. Hòa đồng với học sinh. Trong trường ai cũng yêu mến thầy

" Ngồi xuống đi. Lần sau không được ngủ trong lớp nữa. Nhớ chưa".

Thiên Di: " Vâng ạ"

---

Lại một giờ ra chơi nữa.

Thiên Di gọi Kiều Nguyệt

" Này đi dạo một chút đi "

"Ừm. Được, cũng đang chán"

Hai người đi từ khu nhà B ra phía sau sân bóng rổ. Ở đó đang tụ tập khá đông

Kiều Nguyệt kéo Thiên Di sang xem họ làm gì. Hóa ra là bọn Nghiêm Hạo đang chơi bóng rổ .

" Không hổ danh là nam thần của trường. Mấy em khóa dưới bu đông chưa kìa ". Kiều Nguyệt buột miệng cảm thán

Trên sân, Nghiêm Hạo đang nhận bóng, di chuyển ba bước tiêu chuẩn, nhảy lên, một cú 3 điểm.

Nghiêm Hạo vuốt tóc. Đám đông liền la ầm lên.

Đẹp thật

Kiều Nguyệt la lên:" aaaaa, ngầu thật. Trần đời sao lại có người hoàn hảo như thế."

Thiên di gật đầu:" Ừm. Đẹp . Đi thôi"

Kiều Nguyệt bước theo cô " Sao cậu vô cảm với trai đẹp thế"

"Đẹp trai có ăn được không. Mới bị lão Chương mắng xong đây này".

"Tớ thấy thầy nói đúng mà. Cậu ấy, phải chăm vào, nếu không bị chuyển sang lớp khác thì đừng trách ai".

Kiều Nguyệt là con nhà có học thức, bố làm kinh doanh, mẹ là luật sư. Nhà quyền thế, giàu sang ba đời. Cô xinh đẹp, thành tích lại tốt, là hình mẫu lí tưởng của bao người. Thiên Di quả thật không thể so với cô ấy.

Đang nghĩ miên man thì từ đâu một ly trà sữa matcha đưa đến trước mặt Thiên Di. Chiêu Duệ từ sau ly trà sữa ngó ra

"Suy nghĩ gì mà chăm chú vậy"

"Không có gì. Chỉ là đang nghĩ mấy lời lão Chương nói thôi"

Thiên Di liếc sang bên cạnh, Nghiêm Hạo không biết đã rời khỏi sân khi nào, đang đi cạnh Trình Dương. Vài sợi tóc lòa xòa trước mặt, tôn lên ngũ quan hoàn hảo. Quả nhiên là sắc đẹp chết người.

Kiều Nguyệt lên tiếng: " Các cậu mua trà sữa khi nào vậy. Lúc nãy còn thấy đứng đó mà."

" Bọn tôi đâu có mua. Của các em khóa dưới mang đến cho nam thần chúng ta đấy". Chiêu Duệ nháy mắt

Thiên Di vừa đưa trà sữa lên đến miệng thì khựng lại, liếc nhìn Nghiêm Hạo

Anh lúc này vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh, không chút biểu cảm.

"Ồ". Thiên di khẽ gật đầu đáp

Nghiêm Hạo lên tiếng " Về lớp"

Cả đám liền quay người đi cùng nhau.

Thiên Di nhìn chăm chăm vào bóng lưng của cậu thiếu niên trước mặt. Vai rộng, lưng áo hơi ướt dính vào người. Đến bóng lưng cũng rất đẹp.

Thiên Di đỏ mặt, cúi đầu xuống.

Mình chú ý đến cậu ta làm gì. Chỉ là sinh vật giống đực mà thôi, có gì hay ho đâu.

Lòng thì nghĩ vậy. Ánh mắt cô cũng không kìm được mà nhìn cậu thêm một lúc.

Đám mây lúc sáng chắc đã trôi rồi, trả lại nền trời xanh trong cùng ánh nắng cho bầu trời của riêng Thiên Di

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play