Sáng sớm hôm sau, đứa trẻ bị Hắc Thủy khống chế bị đưa lên pháp trường với tội danh ám sát vương tộc. Hôm qua, hoàng tử Kail đã đưa cô gái Nhật Bản về cung, coi như chấp nhận thân phận “trắc thất” của nàng. Nhờ vậy, chỉ sau một đêm, thân phận của cô gái ấy lập tức được nâng cao đáng kể.
Sở dĩ nàng chỉ được làm trắc thất (vợ lẽ), là vì vị trí chính phi của hoàng tử phải do một người có dòng dõi, ít nhất phải là tiểu thư quý tộc, nếu không phải là công chúa của một nước nào đó. Cô gái Nhật Bản kia tuy được đưa vào hoàng thất, nhưng thân thế không rõ ràng, chỉ miễn cưỡng được tính là thường dân. Cho dù sau này có sinh con, đứa trẻ ấy cũng không có quyền thừa kế. Ví như nhị hoàng tử hiện tại của đế quốc, do mẹ có thân phận thấp kém, nên thậm chí hôm qua cũng không đủ tư cách tham dự nghi lễ tế trời.
Tại đế quốc Hittite, hành vi ám sát quý tộc là trọng tội bị xử tử, còn vương tộc thì lại càng là những người thiêng liêng, không thể xâm phạm. Cùng là tội làm bị thương người khác, nếu xảy ra giữa thường dân thì chỉ bị phạt lao dịch hoặc phạt tiền.
Tất cả những điều này đều được ghi rõ ràng trong bộ luật pháp, do người trong cung phụ trách thi hành. Bộ luật gồm khoảng hai trăm điều, bao quát mọi lĩnh vực: hôn nhân, trộm cắp, an táng, gi.ết người, phóng hỏa, nô lệ, quyền sở hữu gia súc… Những điều luật thậm chí chi tiết đến mức khó tưởng tượng. Trong trường hợp hiếm hoi có tranh chấp không phân định rõ, quốc vương sẽ là người phán xử, và phán quyết cuối cùng của ông cũng được bổ sung vào pháp điển.
Nhưng đứa trẻ ấy vô tội! Tối hôm qua, chính hoàng tử Kail cũng đã nhìn thấy bóng dáng Hắc Thủy lướt qua! Tâm trạng Urhi lúc này vô cùng rối bời. Hắn biết rõ đứa bé bị điều khiển, nhưng cũng hiểu rằng hành vi của nó vẫn phải trả giá đắt.
Urhi từng nghĩ rằng mình sẽ gặp được hoàng tử Kail tại pháp trường. Nhưng khi đến nơi, mới phát hiện đối phương hoàn toàn không xuất hiện.
Một luồng khí lạnh bỗng chạy dọc từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, khiến Urhi rùng mình. Anh kéo chặt áo choàng, trong lòng chợt nhận ra thế giới này còn chân thực và tàn khốc hơn cả những gì mình từng tưởng tượng.
Ở quốc gia cổ xưa này, suy nghĩ của mình quá khác biệt với người dân nơi đây. Anh từng nghĩ người ta sẽ tìm cách cứu đứa trẻ kia, nhưng giờ mới hiểu, đó chỉ là sự ngây thơ của chính mình.
Tiếng chuông hành hình vang lên. Đứa trẻ bị trói tay ra sau lưng, áp giải lên giàn treo cổ. Urhi siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, toàn thân run rẩy không thể kiểm soát.
Hoàng tử Kail vẫn không xuất hiện. Có lẽ hắn sẽ không bao giờ xuất hiện trước một kẻ bị buộc tội ám sát vương tộc.
Urhi thở dài một hơi, rồi chợt hiểu ra. Quý tộc, thường dân, nô lệ, trật tự xã hội ở đây là như vậy. Ở quốc gia nguyên thủy này, mình phải học cách suy nghĩ như người bản địa, mới có thể thực sự hòa nhập. Quan trọng hơn, mình không có quyền quyết định vận mệnh của người khác, ngay cả sống ch.ết của bản thân cũng không thể nắm giữ.
Bên dưới pháp trường đã tụ tập một đám thường dân, tiếng xì xào bàn tán ồn ào chẳng khác nào một phiên chợ. Khi thấy người bị áp lên giàn treo cổ chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi, họ không khỏi xôn xao: “Còn là một đứa con nít, nó đã làm gì sai chứ !?”
“Nghe nói nó muốn gi.ết người trong hoàng tộc đấy!”
“Trời ơi, đúng là làm liều quá!”
“Dám ám sát hoàng tộc, đúng là chán sống rồi!”
Nghe tiếng bàn tán xung quanh, Urhi vẫn cố giữ bình tĩnh. Lúc này, đao phủ đã trùm khăn lên đầu đứa trẻ kia, rồi kéo dây thừng siết chặt. Urhi nhìn nó một cái cuối cùng, ghi khắc khuôn mặt ấy vào lòng, rồi xoay người bước đi.
Nhưng đúng lúc ấy, từ phía tây vang lên tiếng vó ngựa dồn dập:
“Dừng tay! Không được hành hình!”
Người còn chưa tới mà giọng đã vọng đến trước.
Urhi khựng lại, ngoảnh đầu nhìn theo hướng đó. Một cô gái Nhật Bản nhỏ nhắn nhảy khỏi xe ngựa, lao thẳng vào pháp trường:
“Mau dừng hành hình! Tito ơi! Tito ơi!”
“Tiểu thư Yuuri!”Đứa trẻ suýt bị xử tử kêu lên đầy kinh ngạc và vui mừng.
Hoàng tử Kail xuất hiện, theo sau là người hầu và một viên quan văn còn trẻ. Cô gái Nhật Bản liền kéo vội Kail lại bên mình, lớn tiếng nói: “Hoàng tử Kail có điều muốn nói!”
Bị bất ngờ, viên quan phụ trách hành hình và đám thường dân vội vàng quỳ rạp xuống, đất rung lên như sóng. Chỉ có một vài quý tộc ở gần đó hơi cúi người hành lễ theo phép. Trong đám người ấy, chỉ mình Urhi vẫn đứng thẳng, không chút động đậy, điều đó khiến anh lập tức trở thành tâm điểm. Một ánh mắt sắc bén liền quét tới, khiến Urhi toát mồ hôi lạnh. Bản thân cắn răng không quỳ xuống, mà chỉ vén mũ choàng lên, để lộ mái tóc vàng óng nổi bật, rồi cúi đầu hành lễ theo nghi thức của một thầy tu.
“Kail vương tử, ngài nói gì đi chứ! Tito không có lỗi, là do tôi vô tình va phải vũ khí mà thôi!” Cô gái Nhật nói bằng tiếng Hittite chuẩn, hướng về hoàng tử Kail.
Kail có phần bất đắc dĩ, khẽ nói: “Yuuri…”
Ánh nhìn sắc lạnh đang dán vào Urhi nãy giờ rốt cuộc cũng tan biến, bản thân thở phào nhẹ nhõm. Khi ngẩng đầu lên, anh thấy Kail đang thì thầm gì đó với cô gái tên Yuuri, hoàn toàn không để ý gì đến mình. Vậy ánh mắt lúc nãy là của ai?
Urhi thận trọng quan sát xung quanh. Kail lúc này đang tập trung thuyết phục Yuuri, còn người hầu mặt đầy tàn nhang bên cạnh thì lúng túng không biết làm gì, rõ ràng không đủ uy để có cái khí thế đó. Cuối cùng ánh mắt Urhi dừng lại ở một viên quan văn trẻ tuổi có vẻ mặt lạnh nhạt. Chẳng lẽ là hắn?
Người kia khoanh tay trong tay áo, buộc tóc kiểu đuôi ngựa cao, cột bằng nhiều sợi dây cách nhau vừa đều vừa chặt, rũ gọn xuống trước ngực, trông rất chỉnh tề và nghiêm túc, thậm chí có thể là người theo chủ nghĩa sạch sẽ quá mức.
Urhi lục lại ký ức, nhớ ra người này tên là Ilvani, một quý tộc văn chức rất được hoàng tử Kail tin tưởng, có thể xem là quân sư số một của hoàng tử. Nếu sau này Kail bị điều ra cai quản một vùng, chắc chắn Ilvani sẽ đi theo giúp xử lý chính vụ. Nếu Kail trở thành quốc vương kế nhiệm, Ilvani sẽ là Chưởng thư ký, chức vụ tương đương Tể tướng.
Ilvani…Thú vị đấy. Trong ký ức của kẻ tự nhận là “mọt sách” này, không chỉ tra cứu được hắn, mà còn biết rất nhiều quân nhân ưu tú khác. Hoàng tử Kail đúng là có quanh mình toàn nhân tài.
So với phe của Vương phi Nakia và con trai bà ta thì thật sự quá đáng thương, bên ấy chỉ có vài thần quan sẵn sàng “nhảy thuyền”, chứ về mặt võ lực thì… Urhi bỗng đau dạ dày. Anh không tìm được lấy một chiến binh tử tế, toàn là đám ô hợp.
Nói cho cùng, Vương phi Nakia đối xử với mình cũng không tệ. Vậy mà mình lại định bỏ rơi bà để theo phe khác, chẳng phải có phần bất nghĩa sao? Mọt sách kia bắt đầu thấy cắn rứt lương tâm.
Lúc này, trên pháp trường, tình cảnh dở khóc dở cười vẫn tiếp diễn. Yuuri đang ra sức tranh cãi với viên quan chấp hành: “Tôi thật ra cũng chẳng có thân phận gì cả, nên xin các người thả Tito ra đi!”
Urhi đột nhiên nhận ra cô gái này…cũng dễ thương đấy chứ.
“Yuuri, không được lạm dụng quyền lực hoàng tộc!” Kail nắm lấy tay Yuuri, trừng mắt nghiêm nghị nhìn cô. Nhưng Yuuri hất tay hắn ra, quát lại: “Ngài nói cái gì? Quý tộc sinh ra là để bảo vệ những người làm việc dưới quyền mình! Nếu lúc này không dùng đến quyền lực, thì còn dùng khi nào nữa?”
Câu nói nghịch lễ đó khiến mọi người đều sững sờ.
Kail đột nhiên bật cười khẽ: “Nói hay lắm! Vậy thì chúng ta đưa Tito về thôi! Hết cách rồi, ái phi của ta đã lên tiếng nhờ vả, ta cũng chẳng nỡ từ chối.”
“Xin đợi đã, Kail vương tử!” Có người định ngăn lại.
“Có chuyện gì thì cứ tìm ta trong cung. Mọi hậu quả ta chịu trách nhiệm. Bây giờ đưa Tito đi!” Kail dứt khoát nói.
Thế là đứa trẻ kia đã được cứu một cách bất ngờ. Yuuri vui mừng đi cùng hoàng tử Kail rời khỏi pháp trường, còn Urhi cũng thở phào nhẹ nhõm hoàn toàn.
Anh đội lại mũ choàng, che đi mái tóc vàng nổi bật kia. Nhưng có lẽ, ngoài Yuuri, nhiều người khác cũng đã để ý đến Urhi. Ngay cả hoàng tử Kail lúc rời đi cũng cố ý liếc nhìn qua một cái.
Urhi để ý thấy một người hầu tên Kikkuri đi cạnh Kail, đang kéo tay áo viên quan mặt lạnh, chỉ về phía mình.
Thực tế thì, anh đang đứng ngay trên con đường mà nhóm người Kail bắt buộc phải đi qua. Có nhìn thấy anh cũng là chuyện hiển nhiên.
Urhi nhạy bén nghe loáng thoáng từ xa mấy từ như: “Vương phi… thân cận… tóc vàng…”
Không cần nói cũng biết, chắc chắn họ đang bàn tán về thân phận của anh. Khi họ tiến đến gần, Urhi thấy rõ sự dè chừng và ghét bỏ hiện rõ trên khuôn mặt họ. Xem ra mình đã bị gắn mác “thân tín của Vương phi” rồi.
Thế còn Ilvani thì sao? Urhi nhìn sang viên quan trẻ có gương mặt tuấn tú và nghiêm túc kia. Người đó đi ngang qua anh, ánh mắt hoàn toàn trống rỗng, chẳng thèm liếc lấy một cái.
Bị…bị làm ngơ… thật sự bị ngó lơ luôn rồi !