Có lẽ ánh mắt của Urhi quá mức rõ ràng nên khiến hoàng tử Kail không hiểu sao rùng mình một cái, cảm giác như có một luồng khí lạnh khiến người ta dựng tóc gáy lan đến.
Tuy nhiên, hắn lại nghĩ đó là sát khí từ vương phi, dù không rõ vương phi Nakia đang toan tính âm mưu gì, nhưng điều đó càng làm hắn thêm quyết tâm phải giành lấy cô gái ấy từ tay bà ta.
“Không thể nào!” Vương phi Nakia giận dữ, lý do này quả thật quá hoang đường!
Hoàng tử Kail quay mặt đi, khóe miệng nở một nụ cười gian xảo: “Mẫu hậu, sao người lại khẳng định chắc chắn như vậy?” Hắn ôm cô gái vào lòng, cười tủm tỉm hỏi: “Chắc ngươi chưa quên chuyện xảy ra dưới tán cây hôm qua chứ?”
“Á! Chuyện đó…là ngươi cưỡng ép ta mà!” cô gái Nhật Bản hét lên.
Trên mặt quốc vương lập tức lăn xuống một giọt mồ hôi lạnh, đại hoàng tử cũng ngẩng mặt lên, mồ hôi vã ra như tắm. Ngay cả những người hầu xung quanh cũng chao đảo, khay đồ và quạt rơi cả, họ che miệng, mặt đỏ bừng, không đếm xuể.
“Cô gái này là ta vừa mới đưa về hôm qua!” Nakia siết chặt cây quyền trượng trong tay, mạch máu hiện rõ trên mu bàn tay. Nhưng do chuyện này liên quan đến âm mưu của bà ta, nên không thể vạch trần giữa đám đông, chỉ có thể nuốt giận vào lòng.
“Cô gái, chuyện vương tử nói là thật sao?” Quốc vương cất lời.
Trên mặt cô gái Nhật Bản thoáng hiện đủ mọi cảm xúc: sợ hãi, căm phẫn, nhục nhã… như bảng pha màu trộn lẫn.
Urhi thấy như vậy cũng là chuyện đương nhiên. Hôm qua từ lúc cô gái bị ném ra đến khi cô bò lên người Kail để che khăn, toàn bộ quá trình chưa đầy ba phút. Nếu ta là con gái thì cũng... phi phi! Tóm lại, cô gái Nhật Bản còn chưa kịp nghĩ phải trả lời thế nào thì đã bị Kail vác lên vai.
Vừa vác cô gái đi, Kail vừa xin lỗi mọi người: “Vì việc đó nên cô gái này không thể làm tế phẩm, ta sẽ mang cô ấy đi, thay cô ta gánh vác trách nhiệm.”
Đồ cầm thú! Urhi thầm đau lòng cho cô gái.
“Kail, ta không cho phép ngươi tùy tiện như vậy!” Vương phi lớn tiếng quở trách.
Nhưng Kail chẳng buồn liếc bà, quay sang vị trưởng tế của Thần điện là Tô Da Lư Lợi Ô Mã Tư đời thứ nhất: “Để thể hiện thành ý xin lỗi, ta sẽ dâng 100 con bò cái và dê cái thuần chủng cho Thần điện. Phụ vương, như vậy có được không?”
“Ừ.” Quốc vương gật đầu. Ngần ấy gia súc có thể đổi lấy vô số nô lệ, nếu dùng để dâng cúng tế phẩm cũng đủ khiến Thần linh hài lòng.
“Bệ hạ!”
“Quyết vậy đi.” Tô Da Lư Lợi Ô Mã Tư đời thứ nhất phất tay. Kail là hoàng tử được sủng ái, cho dù có làm ra chuyện hoang đường thế này, quốc vương cũng chỉ trách mắng miệng: “Kail, ngươi có thể lăng nhăng bên ngoài, nhưng phải biết kiềm chế. Nhanh cưới vợ đi!”
“Phụ vương, con cũng muốn thế, chỉ là mỹ nhân trên đời quá nhiều, khó mà chọn lựa cho được.” Kail cười đáp.
Urhi thầm rủa: Nếu cưới được thì đã cưới rồi, thật ra ngươi bất lực thì có!
Ngoài mặt vẫn nghiêm trang đứng đó, nhưng trong lòng anh đã bắt đầu suy tính miên man. Ngay cả đứa con 14 tuổi của vương phi cũng đã có một chính thê và hai trắc thất, nghĩ kỹ lại thì việc Kail mãi không chịu cưới vợ quả thật khả nghi.
Ván này vương phi đã thua, nhưng Urhi lại tìm được chút an ủi nơi Kail. Trong mắt cường địch, Nakia hoàn toàn chẳng là gì, điều này khiến Urhi bắt đầu có ý định “đổi chủ”.
Urhi nheo mắt nhìn bóng lưng Kail rời đi, nghĩ: “Cô gái Nhật Bản nhất định sẽ kể âm mưu của vương phi cho tên đó biết, đúng không? Dù không hiểu vì sao cô gái ấy sau khi xuyên không lại biết tiếng Hittite, như thể có máy phiên dịch tích hợp…nhưng chuyện đó không quan trọng. Điều quan trọng là sau này, vương phi và hoàng tử Kail nhất định sẽ trở mặt thành thù, đến lúc đó sẽ có một cuộc chiến. Đó mới là điều đáng quan tâm.”
Một kẻ sống kiểu trạch nam như Urhi quyết định sẽ tiếp tục quan sát thực lực đôi bên trước khi chọn phe. Bởi đây đâu phải thời hiện đại, chỉ cần một quyết định sai lầm, là có thể mất mạng theo chủ. Anh buộc phải thận trọng, cực kỳ thận trọng!
Buổi tế lễ vì thiếu tế phẩm mà phải giải tán giữa chừng. Sau khi rời khỏi Thần điện, vương phi siết chặt cây quyền trượng, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo vì tức giận.
Là cận thần của vương phi, Urhi cảm thấy mình cần lên tiếng an ủi bà. Anh nhẹ giọng nói: “Hoàng tử Kail vốn nổi tiếng phong lưu, không ngờ đến cả cô gái ấy mà cũng…”
Nhưng vương phi chỉ lạnh lùng cười một tiếng, cắt ngang lời an ủi: “Không sao cả! Ta chỉ cần máu của con bé đó. Tế phẩm có thuần khiết hay không cũng không ảnh hưởng đến lời nguyền với ta!”
Giống như trùm cuối trong game online không thể không có chiêu cuối, một nữ nhân dữ dằn như Nakia cũng không thể dễ dàng chịu khuất phục. Bà ta đã tốn bao công sức mới mang được cô gái ấy từ dị quốc về, sao có thể để cô hầu hạ địch thủ của mình?
“Này Urhi, hãy mang ‘Hắc Thủy’ đến cung điện của hoàng tử Kail. Kail Mursili, cứ chờ đó mà xem, hừ!”
‘Hắc Thủy’ là cái gì, Urhi thật sự không biết rõ, nhưng vừa lục lại ký ức thì suýt nữa nhảy dựng lên. Trời đất ơi, ở cái quốc gia cổ đại nguyên thủy này mà lại có thứ đáng sợ như ‘Hắc Thủy’ một thứ tàn bạo! Thế này thì chơi sao nổi? Cái này gần như là vũ khí sinh học rồi còn gì!
Urhi hoảng loạn, đột nhiên cảm thấy mình xuyên đến một dị giới giả tưởng chứ không phải lịch sử thực tế, kim tự tháp với các Pharaoh chắc cũng chỉ là giả tưởng thôi!
Vương phi là người nắm giữ sức mạnh của Thủy Thần, lại có thể điều khiển nhiều loại ‘thần thủy’ khác nhau, trong đó ‘Hắc Thủy’ là thứ hung hiểm nhất: ai uống phải, hoặc bị dính vào, sẽ lập tức biến thành rối gỗ chịu sự điều khiển.
Urhi bất giác thấy vương phi Nakia đầu óc chắc có vấn đề. Có thứ lợi hại như vậy, sao không cho ngay trưởng tế Tô Da Lư Lợi Ô Mã Tư đời thứ nhất uống để giành lấy quyền lực? Một khi đã ra tay thì khỏi cần nói, không chỉ gi.ết vài vương tử mà ngay cả bắt quốc vương giao ngôi cũng không phải chuyện khó!
Nhưng Urhi không dám nói ra những suy nghĩ này. Nếu khiến vương phi nổi giận rồi bị ‘diệt khẩu’ thì thật thảm. Với một vương phi mạnh mẽ như vậy, Urhi cảm thấy tốt nhất là tạm gác lại ý định “đổi chủ”, chỉ cần bà đứng cạnh thôi là đã khiến anh cảm thấy run rẩy trong lòng rồi.
Nếu đã quyết định tạm thời chưa phản bội, thì chỉ còn cách tiếp tục theo bà làm chuyện xấu. Trưa hôm đó, Urhi cố kìm nén ý định biển thủ “Hắc Thủy”, phái người cải trang thành thương nhân bán nước, đem Hắc Thủy bí mật giao cho một tiểu tạp dịch trong nhà bếp cung điện của Kail.
Đến tối, Urhi và vương phi lại tụ tập trong mật thất. Anh cần mẫn chuẩn bị từng chậu nước suối, bày sẵn bàn tế và thực hiện nghi thức triệu hồi. Lần này vương phi không còn ra vẻ sai bảo, không nói gì như kiểu: “việc nặng để người khác làm đi”. Nhưng nếu phải chọn, so với việc gi.ết người một cách tỉ mỉ như thế này, bản thân thà làm việc nặng còn hơn.
Mọi thứ chuẩn bị xong, vương phi Nakia đứng trước một chiếc chậu lớn đựng nước suối trong vắt, bắt đầu niệm chú. Mặt nước ngay lập tức xuất hiện hiện tượng kỳ lạ giống hệt như lần trước.
Một bãi ‘Hắc Thủy’ tách khỏi nước, chảy tới bên tai của một tiểu nô bộc đang ngủ say. Cậu bé lập tức giật mình ngồi bật dậy, rút đoản kiếm ra.
“Dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng vẫn có thể lợi dụng. Hãy dùng thân thể thấp kém của ngươi mà cống hiến cho ta đi!” vương phi lạnh lùng nói.
Nghe xong, Urhi đứng bên cạnh run lẩy bẩy, âm thầm vẽ dấu thánh giá trong lòng, thầm cầu mong đứa trẻ sớm được siêu thoát.
Trời ơi, ngài đang đùa con đúng không? Cái thế giới này quá mất cân bằng rồi! Là một thầy tế mà lại không có chút thần lực nào, Urhi chỉ biết rơi nước mắt nhìn đối thủ. Chẳng phải người ta hay nói: “Khi Thượng Đế đóng một cánh cửa, sẽ mở ra một cánh cửa sổ” sao? Vậy mà đến lượt mình thì tất cả cửa sổ đều bị đóng đinh!
Ở cạnh vương phi thật sự rất đáng sợ. Từ lúc xuyên không đến đây, cuộc đời mình chỉ toàn bi kịch!
Có lẽ trời xanh thật sự nghe được lời than của Urhi, hoặc là thấy cái cốt truyện này quá lỗi, cho nên… ngay trên mặt nước, hoàng tử Kail bất ngờ xuất hiện!
Chỉ với một chiêu kiếm, hắn bắn rơi vũ khí khỏi tay đứa trẻ bị khống chế, khiến cậu ấy nôn ra cả Hắc Thủy, cứu được cô gái Nhật Bản.
Hắc Thủy sẽ tự động tan biến, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Dù vương phi tức đến nỗi muốn thổ huyết, nhưng bà cũng không lo bị người ta kết tội.
Urhi đứng bên cạnh, âm thầm phân tích tâm lý vương phi lúc này. Một lần nữa bị Kail phá ngang, mâu thuẫn giữa họ chắc chắn sẽ leo thang? Vương phi sẽ làm gì tiếp theo đây? Bỏ ra bao công sức sắp đặt, cuối cùng lại dễ dàng bị hóa giải, Urhi cảm thấy lập trường của mình lại bắt đầu lung lay.
Một bên là bà chị ngự tỉ hung hãn mà “theo đuổi không thành”, một bên là hoàng tử được sủng ái… giữa hai người này, anh chỉ có thể chọn một.
Ngay lúc đó, trong đầu Urhi chợt vang lên giọng quảng cáo quen thuộc: “Bạn vẫn đang đau đầu không biết chọn sản phẩm phù hợp? Xin hãy lựa chọn thương hiệu lớn…”
Đệch! Thương hiệu lớn cái đầu mi! Câu sau là gì nhỉ? Mau mau nhớ lại đi!