Một anh chàng otaku cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương, từ hôm nay trở đi, anh quyết định coi đối phương là đối thủ số một của đời mình!
Bất kể sau này có đầu quân theo vị vương tử kia, hay tiếp tục đi theo phe của vương phi, thì tên đó vẫn là trở ngại lớn nhất trong cuộc đời anh. Urhi càng nghĩ càng chắc, có Ilvani bên cạnh vương tử, thì anh làm sao có đất thể hiện tài năng để được trọng dụng? Có Ilvani giúp sức hiến kế, nếu sau này muốn liên thủ với vương phi để đối phó hắn, e rằng cũng chẳng dễ dàng gì.
"Có nhầm không vậy, rõ ràng ta mới là nhân vật chính mà!" Urhi nổi đóa.
Mình xuyên không tới đế quốc Hittite dễ dàng vậy sao? Tuy quá trình có chút trục trặc, nhưng dù gì mình cũng là một trong hàng triệu người xuyên qua, chẳng phải cũng rất đặc biệt sao? Dù không có khí thế ngất trời thu phục thuộc hạ như các nam chính khác, thì ít nhất người ta cũng không nên phớt lờ mình chứ, như thế hoàn toàn không phù hợp với “quy luật vai chính” chút nào!
Dù cuộc sống từ khi xuyên đến Hittite đầy bi kịch, Urhi vẫn tin chắc mình chính là nam chính độc nhất vô nhị!
Nếu theo đúng mô típ sảng văn, thì tình tiết tiếp theo phải là như sau:
“Ta chưa từng thù oán ai... bởi vì đã thù, là phải trả ngay tại chỗ.”
Urhi lập tức muốn phát huy “hào quang nhân vật chính”, gây chấn động toàn trường. Nhưng xung quanh toàn là dân thường và binh lính, khiến anh thật sự không đủ dũng khí mà làm trò. Dù trước khi xuyên không anh cũng chỉ là một thanh niên yếu đuối, không thể nào vừa xuyên đã lập tức “bạo tăng sức mạnh” như trong tiểu thuyết được.
Tuy vậy, nếu cứ để mình bị lơ đẹp rồi lặng lẽ rút lui, Urhi thật sự không cam lòng!
"Làm ngơ ta? Hừ, nếu ta không đủ sức chấn động ngươi, thì ít nhất cũng phải khiến ngươi... phát ngán vì ta!"
Hạ quyết tâm, chàng otaku liền gọi với theo bóng lưng đang rời đi: “Đại nhân Ilvani, xin chờ một chút!”
Thấy đối phương dừng bước, Urhi chỉnh lại vạt áo, ngẩng cao đầu, bước đến trước mặt người ta với nụ cười... nịnh nọt hết sức giả trân.
“Đại nhân Ilvani, ta... ta có chuyện muốn nói với ngài.”
Ilvani lạnh lùng liếc nhìn mặt Urhi, cuối cùng cũng không còn phớt lờ nữa: “Chuyện gì?”
“À... ờ... ta chỉ muốn nói... lúc nãy ngài bước xuống từ pháp đài, đi qua pháp trường...”
“Ừm?”
“Dẫm phải phân.”
“……”
[Ta chưa từng thù oán ai…nhưng đã thù là phải trả ngay tại chỗ]
Tâm trạng Urhi thoải mái tột độ, vừa cười hả hê vừa quay về hoàng cung. Dù hành trình xuyên không có hơi chông gai, cuối cùng anh cũng sống được đúng kiểu vai chính trong truyện sảng văn (cười lăn lộn!)
Về đến cung của vương phi Nakia, bà ta đang ngồi trước bàn trang điểm. Vừa thấy Urhi trở về, dịu dàng hỏi anh vừa đi đâu. Urhi kể lại chuyện ở pháp trường, Kail vương tử đã thả một đứa nhỏ như thế nào. Vương phi đập mạnh bàn, hét to: “Thế thì còn gì là uy nghiêm vương thất nữa? Kail càng lúc càng làm càn! Ta phải nói với bệ hạ!”
Urhi vội ngăn lại, nếu vì chuyện này mà đứa nhỏ lại bị kết tội, mình sẽ trở thành tội đồ mất: “Chỉ là một tên người hầu thôi mà, chuyện nhỏ. Quan trọng là làm sao để đưa cô gái Nhật Bản kia từ tay Kail trở về.”
Vương phi hừ lạnh, vẫn không buông tha: “Dựa vào việc được bệ hạ sủng ái mà muốn làm gì thì làm sao? Không thể để Kail tiếp tục kiêu ngạo như thế! Nếu chuyện này khiến bệ hạ thấy rõ bản chất hắn thì càng tốt…”
Urhi rầu rĩ: “Trước mắt nghĩ cách giành lại cô gái kia đã.”
Bất ngờ, vương phi quay đầu lại, ánh mắt trở nên kỳ quái, nhìn anh chằm chằm khiến Urhi lập tức căng thẳng.
Hỏng rồi! Nói nhiều quá lỡ lời, không phải bà ta phát hiện mình là đồ giả chứ!?
Đúng lúc Urhi đang toát mồ hôi hột, Nakia bước tới sau lưng anh, vỗ nhẹ lên vai.
…XONG RỒI!
Chàng otaku suýt nữa nhảy dựng lên. Trước khi xuyên, anh từng mơ mộng được một mỹ nữ làm mấy “chuyện trong truyền thuyết” với mình. Nhưng xuyên xong rồi mới thấy giấc mộng đến muộn, mà bản thân thì... không còn gánh nổi!
Urhi suýt rơi lệ: Một kẻ rách nát như ta, sao có thể thỏa mãn được một người như nàng... Dù nàng có đùa giỡn ta thế nào, ta cũng quyết không động tâm!
Đối mặt với Boss có chỉ số chiến lực siêu cao, anh chàng yếu đuối này cảm thấy áp lực cực lớn. May mà Nakia chỉ vỗ nhẹ vài cái, không có hành động gì thêm.
“Urhi, ngươi mềm lòng rồi sao?” Bà ta thở dài nói.
Urhi rất muốn xoay người lại, ép ngực mình đối diện với Vương phi, để bà cảm nhận rõ nhịp đập con tim mình.
Chỉ tiếc, đó chỉ là tưởng tượng trong đầu hắn. Chứ thật sự mà làm vậy, anh không dám. Lỡ đâu con yêu nghiệt này trở mặt, phát điên lên thì sao? Chưa kịp yêu đương gì đã biến thành phim kinh dị rồi.
“Urhi, mỗi khi ta vuốt ve những vết sẹo trên người ngươi, ta lại nhớ tới lời thề năm xưa.” Nakia hít một hơi sâu rồi nói.
Urhi hiểu, Vương phi căn bản không phải đang tán tỉnh, mà là đang tự mình kiểm chứng niềm tin của chính mình!
Tiện thể giải thích luôn vết thương trên lưng anh: đó là dấu vết của nỗi nhục năm xưa, bị tên quốc vương biến thái nước láng giềng đánh đập, khắc sỉ nhục lên da thịt, tượng trưng cho quá khứ ê chề tột độ của Urhi. Dù ký ức đó đã bị chôn vùi rất sâu, nhưng mỗi khi nó trỗi dậy, cả cơ thể vẫn run rẩy vì hận.
May mà thân thể này vẫn là “hàng chính hãng”, nội tâm tên Otaku thở phào nhẹ nhõm, trí tuệ của người cổ đại đúng là không thể xem thường.
Thật ra thì anh đã hiểu nhầm: Nakia chỉ đang nhắc lại lời thề của hai người mà thôi. Cho dù bà ta có là thần quan cấp cao đi chăng nữa, thì cũng chẳng thể nào tưởng tượng được anh là một linh hồn xuyên không đến, cùng lắm chỉ nghi ngờ anh bị thao túng tinh thần.
“Ta từng thề, khi ta được gả vào đế quốc này, ta sẽ sinh cho bằng được một vị hoàng tử. Và đứa bé đó phải là người thừa kế dòng máu ta, để chinh phục và nắm quyền cai trị đất nước này!” Nakia nói bằng giọng chắc nịch, đầy cuồng nhiệt.
“Babylon, quê hương của ta, từng tràn ngập trái ngọt và hương biển dịu dàng. Nhưng mọi thứ đã bị Hittite phá nát! Chúng đốt trụi hoàng đô, cướp bóc kho báu, đuổi cùng gi.ết tận vương tộc. Phụ vương ta không còn cách nào khác ngoài việc bán ta cho vua Hittite, một kẻ già đủ tuổi làm cha ta để làm thiếp! Từ khoảnh khắc ấy, ta đã thề: nhất định phải khiến con trai ta trở thành vua của đất nước này!”
Chớp mắt, Urhi như nghe thấy âm thanh quen thuộc của hệ thống bật lên cảnh báo cốt truyện bắt đầu.
Nakia nắm chặt tay Urhi, ánh mắt đầy quyết liệt: “Urhi, chúng ta không còn đường quay đầu. Chúng ta đã lập lời thề! Nhất định phải lật đổ đế quốc này, chỉ có như vậy mới rửa sạch được nỗi nhục trên thân!”
Trong khoảnh khắc ấy, máu nóng trong người Urhi sôi trào, hùng tâm vạn trượng bùng nổ.
Chẳng lẽ... hành trình thuộc về mình, giờ mới thật sự bắt đầu?
Anh nhìn vị Vương phi đang phấn khích đến run rẩy, và lòng không còn chỗ cho ý định “ăn cây táo rào cây sung” nữa.
Nếu ngay cả người phụ nữ cùng chí hướng cũng không bảo vệ được, ngay cả nỗi nhục cũng không rửa sạch nổi, vậy thì mình xuyên qua đến đây còn có ý nghĩa gì?
“Nakia, hãy cùng nhau lật đổ đế quốc Hittite!” Urhi nói, lòng đầy quyết tâm.
Vương phi Nakia cười rạng rỡ : “Urhi, đêm nay... ngươi lại sẽ cùng ta trải qua một đêm... không ngủ.”
“……” Ê! Đừng nói kiểu mờ ám vậy chứ! Urhi thầm phản đối trong lòng, chúng ta chỉ là đang bàn chuyện chính sự thôi mà!
Dù ngoài miệng vẫn cố chối đây đẩy, nhưng bản thân anh thật sự đang rất kích động.
Chỉ có điều, sao cảm giác cốt truyện này phát triển... cứ sai sai?