Đào mật được gọt vỏ, cắt miếng bày ra đĩa. Sầm Thương nhón lấy một miếng bỏ vào miệng, giòn giòn ngọt ngào, mùi thơm tỏa ra dịu nhẹ, rất dễ ăn. Vừa nghe báo cáo hội nghị từ xa, anh vừa ăn sạch đĩa đào trên bàn.

     Anh vẫn không hiểu việc Dương Vân Lâm ăn quả đào sáng nay là có ý gì. Trong mắt một người đàn ông trưởng thành, lại là đồng tính như anh thì từng động tác của Dương Vân Lâm đều như ẩn chứa ám chỉ. Huống hồ đối phương rõ ràng biết xu hướng tính dục của anh, lại vẫn cứ phát ra tín hiệu như vậy. Nếu không phải gọi là "quyến rũ" thì là gì?

     Nhưng vấn đề là tại sao Dương Vân Lâm lại muốn quyến rũ một người đàn ông lớn hơn cậu mười mấy tuổi, lại còn què chân như mình? Nếu là Dương Hiểu quyến rũ anh thì còn có thể hiểu được. Người sống trong thiếu thốn vật chất thường hay mơ tưởng viễn vông về người có tiền, dễ nhầm lẫn sự ngưỡng mộ cuộc sống tốt đẹp thành tình cảm với con người, dễ nhầm ái mộ tiền tài thành yêu đương thực sự.

     Nhưng Dương Vân Lâm không giống vậy. Cậu từ nhỏ đã được cưng chiều, tiếp xúc toàn là người có tiền. Tiền bạc trong mắt cậu vốn không phải thứ có thể đánh đổi được gì. Dù gia cảnh sa sút, nhưng gu thẩm mỹ và sở thích nuôi dưỡng suốt bao năm trời sẽ không dễ gì sụp đổ theo. Anh không tự tin đến mức cho rằng Dương Vân Lâm thực sự có ý gì với mình. Nhưng cái cảm giác lạ lùng này… rốt cuộc phải lý giải sao cho thỏa?

     Sầm Thương lại nhớ tới những tên tội phạm dâm ô thường dùng một lý do để biện hộ cho hành vi của mình "là cô ta quyến rũ tôi trước". Chẳng lẽ là do bản thân anh tâm thuật bất chính, nên mới nhìn đâu cũng thấy cậu đang quyến rũ mình?

     Sầm Thương tự vấn lòng. Anh thừa nhận mình thích những nam sinh trẻ tuổi đẹp trai, nhưng cũng không đến mức đói khát tới độ gặp ai cũng muốn nhào tới. Ngược lại, đối với chuyện lên giường, anh vô cùng cẩn trọng. Bao nhiêu nhân vật thành đạt đã vì chuyện này mà thân bại danh liệt, phải vào tù mọt gông. Lúc trước không có tiền, không có chỗ dựa, còn què mất một chân, anh phải liều cả nửa cái mạng mới có được vị trí hôm nay. Sự nghiệp và tập đoàn là tất cả của anh, là thứ mà anh vô cùng trân trọng. So với dục vọng nhất thời, có quá nhiều thứ quan trọng hơn. Một đạo lý đơn giản như vậy, anh thật sự không hiểu nổi, tại sao càng lên cao, người ta lại càng không thể quản nổi phần thịt dưới thân?

     Còn về những biểu hiện của Dương Vân Lâm, bất kể là do anh đa nghi hay không, Sầm Thương cũng quyết định sẽ không để tâm. Đến mức bản thân mình nghĩ gì, anh cũng không muốn đào sâu. Vốn dĩ chẳng có gì, nghĩ nhiều rồi lại khiến mọi chuyện biến chất. Nghĩ vậy, tâm trí anh nhẹ bẫng đi ít nhiều. Tần suất về nhà cũng giảm xuống, mà gặp mặt Dương Hiểu cũng ngày một ít đi.

     Dương Hiểu hơi không vui. Sầm Thương đã hứa mua xe cho hắn, nhưng hắn cần có bằng lái trước. Trước đây Sầm Thương từng đưa hắn đi học tóc, lần này lại đưa đi học lái xe, chiếm mất cả thời gian rảnh. Dù vậy, vẫn an ủi được cảm xúc của hắn phần nào.

     Thường Hâm làm việc đáng tin cậy, chẳng mấy chốc đã tìm đủ giáo viên phụ đạo để giúp Dương Vân Lâm ôn thi đại học. Có điều, cậu chưa từng học theo hệ thống luyện thi trong nước, nếu muốn học hết chương trình trong vòng một năm thì áp lực sẽ rất lớn, dù mỗi môn đều có giáo viên đặc biệt đến tận nhà dạy.

     Nhưng nếu đây là quyết định của chính Dương Vân Lâm, Sầm Thương cũng không tiện can thiệp.

     Tối hôm đó, hắn đang xử lý công việc trong thư phòng thì nghe tiếng gõ cửa. Dương Vân Lâm thò đầu vào:
     “Chú Sầm, con có thể vào học được không?”

     “Chút nữa chú có hai cuộc gọi, sợ làm phiền con. Thư phòng dưới lầu chẳng phải yên tĩnh hơn sao?”

     “Chính vì quá yên tĩnh nên con cứ ngủ gà ngủ gật. Có người bên cạnh lại dễ tỉnh táo hơn. Không phiền chú chứ?”

     “Không đâu, tùy con.”

     Dương Vân Lâm ngoan ngoãn, ôm sách vở và đồ dùng học tập trải ra bàn trà. Thấy cậu ngồi cúi người học ở bàn thấp, Sầm Thương thấy không thoải mái liền gọi quản gia mang lên một chiếc bàn nhỏ đặt trước ghế sofa. Anh lặng lẽ quan sát Dương Vân Lâm một lúc, thấy cậu học hành chăm chú, bớt đi phần lo lắng. Cậu từng nói muốn thi đại học. Sầm Thương cũng đã nghĩ đến khả năng cậu thi trượt, khi đó liệu nên để cậu thi lại hay sắp xếp cho cậu làm việc đứng đắn? Không thể lại để cậu đi học nghề tóc được. Nhưng nhìn thái độ hiện tại của cậu, ít nhất cũng thấy được hy vọng.

     Cuộc gọi tới, Sầm Thương ra ban công nghe máy.

     Khi quay vào, Dương Vân Lâm đã chuyển từ tư thế viết bài sang chăm chú xem bài giảng video, khi thì ghi chú vài dòng. Thấy cậu học hành nghiêm túc, Sầm Thương cũng yên tâm quay lại công việc của mình.

     Xử lý xong đống tài liệu, ngửa cổ duỗi vai một cái, nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ, bất giác đã hai tiếng trôi qua. Nhìn lại đối diện, Dương Vân Lâm không biết đã từ khi nào co ro ngủ gật trên sofa, ngay cả chân cũng thu lại. Ghế sofa hình cung như một bàn tay lớn, bao lấy cậu giống như đang ôm một con mèo lười.

     Dương Vân Lâm lập tức nhận ra ánh nhìn của anh, vội ngồi thẳng dậy, ngượng ngùng cười cười.

“Đã 10 giờ rồi, mệt thì đi ngủ đi.”

“Còn chú thì sao?”

     Không biết có phải do ánh đèn ban đêm, đôi mắt đen láy của cậu ánh lên tia sáng long lanh như mèo con. Sầm Thương liếc văn kiện trong tay: “Chú còn một ít việc.”

     “Vậy con cũng học thêm một chút nữa.”

     Sầm Thương đứng dậy, cầm ấm trà ngồi xuống cạnh cậu. Trước sofa là bộ khay trà, bếp đun nước cũng ở đó. Anh rót thêm nước vào ấm.

     “Mấy hôm nay học thế nào? Có khó lắm không?”

     Dương Vân Lâm tạm dừng video, tháo tai nghe xuống: “Cũng tạm, tiếng Anh với ngữ văn thì dễ, toán hơi khó.”

     “Giáo viên giảng có hiểu được không?”

     “Có chỗ không hiểu lắm.” Dương Vân Lâm lật sách bài tập, “Chú hiểu không? Hay là chú giảng cho con thử?”

     Sầm Thương lắc đầu từ chối ngay: “Chú không hiểu, chú chưa học cấp ba.”

     Dương Vân Lâm nhướn mày, mắt mở to đầy ngạc nhiên, sau đó bĩu môi: “Chú lại đùa con.”

     “Không đùa, chú không học cấp ba, thậm chí chưa học xong cấp hai.”

     “Vậy chú làm sao mà gây dựng được công ty lớn như vậy?” Dương Vân Lâm mắt sáng lên, dường như chờ nghe một câu chuyện truyền kỳ về thương nhân thành công bỏ học để khởi nghiệp.

     Nhưng Sầm Thương lại chẳng có hứng kể lể, chỉ đáp gọn lỏn: “Học hành và kinh doanh là hai hệ thống khác nhau. Ở tuổi con, vẫn nên tập trung học thì hơn.”

     Nước sôi ùng ục, sắp trào cả nắp ấm. Sầm Thương vừa định nhấc ấm, Dương Vân Lâm đã nhanh tay xách lấy: “Buổi tối còn uống trà, không sợ mất ngủ à?”

     “Quen rồi, không sao.”

     “Vậy để con pha cho.” Dứt lời, Dương Vân Lâm lật khay trà, lấy ấm chén ra, bắt đầu tráng nước tráng trà thành thạo.

     Sầm Thương hơi bất ngờ khi thấy cậu thành thục như vậy: “Con cũng biết pha trà à?”

     “Ba con cũng thích trà, con học từ ông ấy. Lúc nhà có khách, ba cũng thường bảo con đi pha trà.”

    Nhắc đến Dương Diệu Quyền - cha của Dương Vân Lâm, Sầm Thương không có chút thiện cảm nào, dù người đã mất. Bắt con trai đi pha trà, cũng giống lần trước ép Dương Vân Lâm rót rượu cho khách, có người cha nào lại đưa con ra làm trò tiêu khiển cho người khác?

     Dương Vân Lâm mở hộp trà, lấy một nhúm lá đưa lên mũi ngửi: “Thủy tiên Võ Di?”

     Sầm Thương gật đầu.

     “Loại trà thượng hạng này mà chú lại pha bằng ấm sắt, bị người ta biết chắc sẽ nói chú lãng phí của trời.”

     “Pha sao thì vẫn là uống trà thôi, có gì đâu mà.”

     Cậu tráng trà, rót bỏ nước đầu, rồi mới rót tiếp nước sôi lần nữa. Dù vậy, hương trà vẫn nhanh chóng lan tỏa khắp phòng. Mùi lan nhè nhẹ đặc trưng của thủy tiên trà dường như xua tan cả sự nặng nề trong không khí. Tới nước pha thứ hai, Dương Vân Lâm mới đổ bỏ cặn trà trong ấm, bắt đầu rót trà ra chén. Rót trà yêu cầu một tay linh hoạt, ngón trỏ và ngón giữa kẹp tai ấm, ngón cái đè nắp, phải có kỹ xảo mới không làm bỏng tay hay trào nước.

     Ngón tay Dương Vân Lâm thon dài, động tác lại tự nhiên nhẹ nhàng. Chỉ riêng bàn tay trắng trẻo cầm chiếc ấm tử sa nặng trịch ấy thôi, cũng đã đẹp đến ngẩn người.

     Trà rót vào chén sứ trắng, nước có màu vàng trong vắt, hương thơm lan tỏa khắp nơi. Dương Vân Lâm đẩy chén trà về phía Sầm Thương. Hắn bưng lên uống một hơi cạn sạch.

     “Ngon không?”

     “Không tệ, rất thơm.”

     Nghe được lời khẳng định, Dương Vân Lâm cười: “Về sau nếu chú muốn uống trà, để cháu pha cho. Dùng ấm điện pha làm sao có được hương vị như vậy.”

     Sầm Thương lập tức xua tay: “Không cần, phiền phức lắm.”

     “Không phiền đâu. Chú thích uống, cháu lại biết pha, chẳng phải rất hợp sao.”

     “Ta uống trà chẳng qua vì không thích uống nước lọc, cũng không rành rẽ hay có sở thích gì. Nói thật, ta cũng phân biệt không ra mấy loại trà.”

     “Vậy à.” Dương Vân Lâm cúi đầu rót thêm một chén, giọng điệu như vô tình: “Thật ra cháu thấy chú Sầm ở phương diện gì cũng không quá kén chọn, hoàn toàn không giống mấy đại gia giàu có thường thấy.”

     Sầm Thương cười khổ: “Vậy là cháu đang khen ta hay châm chọc ta?”

     “Hắn có biết pha trà không?”

     “Ai?”

     Dương Vân Lâm ngước mắt, ánh mắt bình thản mà nhìn thẳng vào anh: “Dương Hiểu.”

     Sầm Thương khựng lại, trong lòng bất giác căng thẳng, phản ứng đầu tiên là: sao nó biết Dương Hiểu? Một thoáng sau mới nhớ lại, lần trước đúng là từng nhắc đến cái tên đó trước mặt cậu. Nhưng ngay sau đó, mày hắn nhíu lại. Dương Vân Lâm hỏi chuyện đó là có ý gì?

     “Dương Hiểu có biết pha trà không?” Dương Vân Lâm đứng dậy, trong tay bưng chén trà mới rót “Cháu đoán là không. Thế nên cháu rất tò mò, bình thường anh ta dùng cái gì để lấy lòng chú?”

     Cậu ta vòng qua bàn trà, tiến đến gần Sầm Thương. Nước trà trong ly theo bước chân hơi lắc lư, nhưng không rớt ra giọt nào. Cậu đứng trước mặt anh, Sầm Thương ngẩng đầu nhìn, mày nhăn lại: “Cháu hỏi mấy chuyện đó làm gì? Chuyện này liên quan gì đến cháu?”

     Bị mắng một câu, Dương Vân Lâm không đáp, chỉ đưa chén trà tới sát môi Sầm Thương, như muốn đút anh uống. Sầm Thương vẫn ngồi im, không nhúc nhích, đôi mắt sâu lạnh lùng mang theo nghi ngờ lẫn tức giận. Nhưng Dương Vân Lâm không hề lui bước, nét mặt vẫn dửng dưng như cũ. Hai người đối mặt trong chốc lát, Dương Vân Lâm lại đẩy chén trà sát thêm một chút, thành ly gần như chạm hẳn vào môi Sầm Thương. Đôi môi khô nẻ của anh lập tức bị nước trà thấm ướt. Sầm Thương vung tay hất mạnh ly trà, nước nóng văng ra. Anh có phần tức giận: “Dương Vân Lâm, cháu có biết mình đang làm gì không?”

     Dương Vân Lâm không màng mu bàn tay bị phỏng đỏ, khéo léo ổn định chén trà chỉ còn nửa, xoay cổ tay đưa ly về phía mình, đặt vào môi đúng chỗ vừa chạm môi Sầm Thương khi nãy, ngửa cằm uống cạn phần còn lại. Sầm Thương trợn mắt nhìn cảnh đó, không nói nên lời.

     “Cháu biết. Cháu chỉ đang muốn khuyên chú một câu, trà ngon ngay trước mắt, đừng lãng phí.”

      Nói xong, Dương Vân Lâm đặt ly trà lại khay rồi quay người bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play