Đêm đã khuya.
Dương Vân Lâm kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra với mình trong quãng thời gian vừa qua, Sầm Thương chỉ dựa vào đầu giường, ngồi sát bên cậu, lặng lẽ nghe, trông có vẻ rất hứng thú với cả những chuyện vụn vặt chẳng mấy đặc biệt ấy.
Chủ đề chuyển sang bức tranh kia, Dương Vân Lâm nói:
“Bức tranh này là cha mẹ tặng cho em nhân dịp sinh nhật mười tám tuổi. Không lâu sau đó, bọn họ liền…”
Sinh nhật của Dương Vân Lâm rơi vào đầu năm, còn cha mẹ cậu mất vào nửa cuối năm đó vì hít khí than do nợ nần chồng chất. Theo lý mà nói, khi ấy kinh tế nhà họ Dương chắc chắn đã sa sút suốt một thời gian dài, sao ông Dương Diệu lại chịu bỏ ra một khoản tiền lớn để mua tranh tặng con trai chỉ để cậu vui?
Vậy mà Dương Vân Lâm lại đem một bức tranh quý giá cả về tình cảm lẫn giá trị tặng lại cho anh, rõ ràng đã đặt quá nhiều tâm ý vào đó. Với tính cách cẩn trọng, chu toàn của cậu, hành động này ngược lại như một sự bộc lộ tình cảm thiếu cân nhắc. Trong khoảnh khắc ấy, Sầm Thương bỗng thấy rối bời, đến mức mất tự chủ mà nổi giận.
Đợi đến khi bình tĩnh lại, anh lại thấy điều đó không thể nào. Ngoài những thứ như tình cảm lệ thuộc, hoặc một vài toan tính nào đó, Dương Vân Lâm hoàn toàn không có lý do gì để thích anh. Nhưng anh lại muốn bóc tách trái tim tinh tế khó lường ấy ra, xem bên trong rốt cuộc ẩn giấu tâm tư gì, rồi lại đổi ý. Nếu chưa đoán rõ lòng cậu, thì trước tiên thuần phục thân thể cậu cũng coi như là một cách.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT