Sắc trời u ám, bên ngoài lạnh đến nỗi nước cũng đóng băng, ngay cả khu phố buôn bán cũng hiu quạnh vắng người. Đêm ba mươi Tết, hầu hết các cửa hàng đều đóng cửa, sự náo nhiệt sum vầy chỉ tồn tại trong nhà người khác, còn ngoài đường chỉ còn lại sự quạnh quẽ trơ trọi.
Sầm Thương xuống xe, đi vòng một lượt, không thấy cửa hàng nào mở, chỉ có gió lạnh quất đến đau cả xương. Nếu sớm biết mua một gói mì lại phiền đến vậy, anh thà nhịn đói còn hơn. Nhưng đã đến tận nơi, nếu tay không quay về thì anh lại thấy không cam lòng. Anh liền đi về phía khu đông người, vất vả lắm mới tìm được một siêu thị còn hoạt động. Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, cuối cùng cũng mua được mì sợi.
Bước ra khỏi siêu thị, bụng đã đói đến mức ngực dán vào lưng. Anh đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy một cửa hàng đồ ăn nhanh còn mở, liền tùy tiện ghé vào ăn lót dạ.
Ra khỏi quán, anh mới phát hiện mình đã… lạc đường.
Trước mắt là một con đường lớn, nhưng hoàn toàn không phải chỗ anh vừa xuống xe. Anh đành quay lại siêu thị, tính lần theo đường cũ để quay về. Nhưng khu thương mại này giao thông rối rắm, lối vào lối ra chằng chịt, anh không tài nào tìm lại được trạm xe buýt lúc nãy.
Hôm nay đi bộ quá nhiều, chân phải đã âm ỉ đau, Sầm Thương đành tìm đại một lối ra, định đứng đó bắt xe về. Nhưng trời lạnh, ngoài đường người đã ít mà xe cũng ít, taxi dừng lại đều là có người đặt trước.
Khó khăn lắm mới có một chiếc dừng ngay trước mặt, anh còn chưa kịp bước lên thì tài xế đã hỏi số điện thoại cuối. Không khớp — tài xế không cho anh lên. Lúc đó anh mới hiểu ra, giờ người ta toàn gọi xe qua ứng dụng, nhất là trong thời điểm khó bắt xe thế này, muốn đứng đường vẫy xe gần như là chuyện không tưởng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT