Sau một trận làm loạn ầm ĩ, Dương Vân Lâm bình tĩnh lại đôi chút, bắt đầu khóc trước mặt Sầm Thương.
Nếu như lúc nãy gào thét điên cuồng là mưa to gió lớn, thì bây giờ cậu lại khóc một cách hoàn toàn trái ngược - lặng lẽ, không một tiếng động, thậm chí không có lấy một tiếng nức nở, chỉ có nước mắt như dòng lũ vỡ đê, ào ạt trào ra.
Thấy cậu như vậy, chưa kịp mở lời, Sầm Thương đã cảm thấy tâm phiền ý loạn: “Cháu còn muốn nói gì nữa?”
Dương Vân Lâm lau mắt, nghẹn giọng: “Chú từng nói tôi có thể mãi ở lại đây, sẽ không đuổi tôi đi. Chú còn nói sẽ luôn chăm sóc tôi… Giờ lại muốn đưa tôi ra nước ngoài… Tôi không đi…”
“Như vậy là tốt cho cả hai. Tôi đã quyết rồi.”
Nước mắt lại một lần nữa trào ra dữ dội, Dương Vân Lâm tuyệt vọng và phẫn nộ: “Chú dựa vào cái gì mà thay tôi quyết định?”
“Còn có gì muốn nói nữa không? Không thì xuống dưới, tôi muốn ngủ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play