Chờ đến khi Kiều Minh Nguyệt mang theo người rời đi, những hương thân xung quanh vừa rồi còn tụ tập giúp đỡ, kẻ múc nước, người nâng thùng, lúc này đều rục rịch tiến lại gần, thấp giọng xì xào:
“Tề tiểu tử, vị công tử kia sao lại không đưa tiền liền vội vàng rời đi như thế?”
Tuy mọi người đều góp sức giúp đỡ, nhưng chuyện vị quý công tử kia không trả bạc, dù không nói ra, ai nấy cũng đều để ý trong lòng.
Tề Lam nghe vậy, chỉ cười nhẹ rồi khéo léo đáp lời:
“Dân Sinh thúc, Kiều công tử đâu phải là không trả tiền. Chỉ là lúc này mang không đủ bạc bên người, hai hôm nữa ta sẽ trực tiếp lên trấn lấy cũng không muộn.”
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng thật ra trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ. Hắn không định giấu giếm gì, chỉ là nếu thật nói rõ rằng mình được chia một thành lợi nhuận, vậy không khỏi lại phải giải thích cái gì gọi là "một thành", rồi lời nhiều hay ít… chuyện không đầu không cuối, chẳng thà dứt gọn một câu.
Tề Lam không có ý che giấu ai, chẳng qua cảm thấy chuyện nhà mình, không cần thiết khiến thiên hạ đều biết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play