Dưới sự đề nghị của Tề Lam, số cá bắt được lần này cũng không phân loại riêng biệt. Dù là cá trắm, cá mè, cá chép hay cá trích, tất cả đều được thả lẫn lộn trong những thùng gỗ lớn.
Cá trích vốn là loài hiếu động, tính tình linh hoạt. Có chúng bơi lội trong thùng, nước trong thùng cũng theo đó mà trở nên sinh động, khiến tỷ lệ sống sót của cả bầy cá có phần tăng lên đôi chút.
Dù Kiều Minh Nguyệt đã nói rằng không ngại có bao nhiêu cá có thể sống sót tới kinh thành, nhưng Tề Lam, với tư cách là người bán, sao có thể không nghĩ đến hậu quả? Hắn không thể để người ta đi cả một chuyến xa mà chỉ mang về được một phần mười số cá, như thế chẳng phải quá vô trách nhiệm hay sao?
Kiều Minh Nguyệt vất vả gom góp được mười chín chiếc thùng gỗ lớn, hầu như là dọn sạch toàn bộ số thùng lớn trong trấn. Mỗi thùng đều chứa hơn trăm con cá, lớn nhỏ không đều, cộng lại cũng lên đến hai ba ngàn cân, tuyệt đối không phải con số nhỏ.
Vấn đề duy nhất chính là giá cả. Do không có cách nào cân đo chính xác, Tề Lam nhất thời cảm thấy khó xử. Nhưng đúng lúc ấy, Kiều Minh Nguyệt lại trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ giọng nói nhỏ bên tai hắn, ý bảo cùng qua một bên nói chuyện.
Tề Lam nhìn ánh mắt có điều muốn nói của y, tuy do dự nhưng vẫn bước theo:
“Kiều công tử có cao kiến gì, xin cứ nói.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT