Dù sao cũng là người một nhà, Tề Lam hành động rất tự nhiên, trực tiếp lấy ra từ trong xe ngựa hơn mười phiến lá sen và mấy chiếc bánh ngô, chia đều cho mọi người. Xe ngựa chỉ để che mắt thiên hạ mà thôi, vốn không giấu gì đáng quý cả. Tuy trong không gian của y có không ít gà rừng, nhưng Tề Lam cảm thấy, thỉnh thoảng ăn một chút "gà ăn mày" nguyên vị, hương thơm mộc mạc ấy lại càng đáng quý.
Cách làm gà ăn mày vốn đơn giản, Tề Lam cũng chẳng phải lần đầu chế biến. Hơn nữa trước lúc xuất phát, Kiều Minh Nguyệt đã chuẩn bị cho y đủ thứ, trong đó gia vị các loại không thiếu món nào, rõ ràng đã đoán trước họ sẽ phải nấu cơm dã ngoại trên đường.
Bọn binh sĩ đi theo Tề Lam cũng nhân cơ hội học cách làm gà ăn mày. Khi thấy có thể đem cả con gà bọc trong bùn rồi đem nướng, ai nấy đều kinh ngạc cảm thán không thôi. Nhưng lạ thay, chẳng ai tỏ vẻ nghi ngờ. Cũng đúng thôi, người mà Kiều Minh Nguyệt cất công sắp xếp bên cạnh Tề Lam, tự nhiên đều là người đáng tin cậy. Rõ ràng bọn họ cũng biết đến sự tồn tại của Tề Lam, biết vị công tử này đã góp không ít thực đơn ngon miệng cho chủ tử nhà mình.
Đến khi gà ăn mày chín, đập vỡ lớp bùn đã cháy khô cứng kia ra, hương thơm nức mũi tỏa ra khắp nơi, khiến ai nấy đều nuốt nước miếng ròng ròng. Nhất là khi ăn kèm với bánh ngô nướng giòn, vừa cắn một miếng gà mềm mọng, cảm giác như cả nhân sinh đều trở nên hoàn mỹ.
Nói đi cũng phải nói lại, vì sao bánh ngô do Tề công tử lấy ra lại ngon đến thế?
So với bánh ngô của tửu lâu Duyệt Khách còn thơm hơn nữa!
Ô ô, chủ tử đúng là đối xử với bọn họ thật tốt! Quả nhiên, lời đồn rằng theo hầu Tề công tử sẽ có phúc hưởng không hết không phải là giả. Cái bánh ngô này thật sự quá ngon rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT