Sáng sớm hôm sau, Tề Lam tinh thần sảng khoái đẩy cửa bước ra, vừa liếc mắt đã trông thấy Vệ Ngũ đang ngồi xếp bằng tu hành trên mái nhà đối diện, không nhịn được lắc đầu than nhẹ một tiếng: may mà hắn còn có không gian.
Nếu không, với thính lực của đám người kia, mấy âm thanh ái ân mặn nồng giữa hắn và tiểu phu lang tối qua chắc đều bị nghe sạch sành sanh rồi.
Chỉ là không biết hai kẻ như Lệ Mặc Thần kia làm sao mà chịu nổi, ngày nào cũng bị nghe lén tường, chẳng lẽ không cảm thấy ngượng ngùng chút nào sao?
Đương nhiên, mấy việc đó cũng không quan trọng. Quan trọng là, Tề Lam không thể nào tiếp nhận nổi việc người khác lại có thể nghe được những âm thanh mềm mại quyến rũ của tiểu phu lang mỗi khi hai người thân mật!
“Phu quân~” Đang mải suy nghĩ vẩn vơ, phía sau liền truyền đến một giọng nói mềm mềm mang theo chút khàn khàn lười biếng, là tiểu phu lang nhà hắn vừa mới tỉnh giấc. Tề Lam vội quay người đóng cửa lại, mở rộng vòng tay, chưa đến một khắc, một thân hình nhỏ nhắn liền nhào thẳng vào lòng ngực hắn: “Phu quân, ta đói bụng quá, muốn ăn chút gì đó.”
Tô Phương còn chưa tỉnh hẳn, nhắm mắt lại mà cọ người trong lòng Tề Lam. Trên người hắn vẫn là áo đơn mặc từ tối qua, từng vệt xanh tím nhàn nhạt loang lổ trên làn da trắng mịn vẫn còn mờ mờ ẩn hiện, khiến người ta nhìn một cái liền tâm thần rung động. Dù vẫn mơ màng chưa tỉnh, nhưng việc đầu tiên hắn làm lại là vô thức đi tìm phu quân, sau đó ở trong lòng hắn làm nũng mà Tề Lam, trước nay chưa từng cưỡng lại được dáng vẻ đáng yêu này của y.
Vừa cúi đầu liền thấy tiểu phu lang cư nhiên chân trần bước xuống đất, Tề Lam giật mình, vội vàng bế bổng y lên, giọng trách yêu: “Sao lại không mang giày đã xuống đất rồi? Sáng sớm lạnh như vậy, lỡ bị cảm thì sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT