Kiều Minh Nguyệt đang vỗ vai an ủi Tề Lam thì đột nhiên cảm thấy sau lưng nổi lên một luồng khí lạnh. Tiếp đó, liền nghe thấy một giọng nói mềm nhẹ vang lên phía sau:
“Phu quân, trước kia chàng chẳng phải từng nói Kiều Minh Nguyệt là công tử tuấn mỹ nhất kinh thành, khí chất siêu phàm như thần tiên giáng trần đó sao?”
Khoảnh khắc ấy, Kiều Minh Nguyệt chỉ cảm thấy bàn tay vừa đặt lên vai Tề Lam như bị lửa than thiêu đốt, “vèo” một tiếng đã rụt tay lại. Nhưng nghĩ kỹ lại, y lại thấy là lạ cảm giác bản thân giống như bị bắt gian tại trận là sao đây?
Tề Lam lúc này còn đang mãi nghĩ đến chuyện thân thể của tiểu phu lang, nghe giọng nói quen thuộc liền sửng sốt một chút, ngơ ngác quay đầu lại: “Ta có nói mà làm sao vậy, Tiểu Phương?”
Ngay sau đó, hắn liền trông thấy tiểu phu lang nhà mình ánh mắt tràn đầy trách móc, vành mắt cũng vì tủi thân mà ngấn nước:
“Phu quân thật quá đáng, sao chàng có thể khen người ta như vậy chứ!”
Tề Lam lúc này đầu óc còn chưa xoay kịp, chỉ thấy mù mờ như hòa thượng gãi đầu: “Lúc đó chẳng phải vì kéo dài thời gian sao, mà mấy lời đó cũng là Kiều Minh Nguyệt tự nói ra, ta chỉ lặp lại lời y mà thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play