Có Kiều Minh Nguyệt và Lệ Tề Phong dẫn đường, cả đoàn một đường suôn sẻ tiến thẳng vào hoàng cung. Tô Phương vốn còn đang lo lắng chuyện mình không thể sinh hài tử, nhưng khi trông thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức quên hết thảy, vừa hồi hộp lại vừa kinh ngạc cảm thán không thôi.
Cũng khó trách hắn chưa từng thấy qua cảnh đời… khụ, kỳ thực đúng là chưa từng thấy thật. Ngay cả Tề Lam cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc trong mắt.
Hoàng cung tuy không phải kim bích huy hoàng, cũng chẳng đến mức xa hoa tráng lệ, nhưng lại toát lên khí thế bàng bạc, cao lớn uy nghi, khiến người ta vừa nhìn đã sinh lòng kính sợ. Chỉ mới đến gần thôi, trong lòng đã không nhịn được mà dâng lên tâm lý thần phục. Ngay cả nét mặt, cũng vô thức nghiêm túc hơn vài phần.
“Nơi này đúng là khiến người ta khó chịu thật, may mà ta không phải ở đây mãi, chứ không chắc nghẹt thở mà chết,” Kiều Minh Nguyệt phe phẩy cây quạt gấm trong tay, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, cả người toát ra phong thái xuất trần. Từ khi vào kinh tới nay, dọc đường không biết đã khiến bao ca nhi chưa thành thân hay đã thành hôn phải thầm thương trộm nhớ.
Tề Lam chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, giờ thì hiểu vì sao Lệ Mặc Thần lại là một hũ dấm chua lớn như vậy cái bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt này, nếu không canh giữ chặt, chưa biết chừng bị người ta cướp mất khi nào cũng chẳng hay.
Nghe vậy, Tề Lam cũng tò mò hỏi: “Vì sao ngươi không ở lại trong cung? Lệ Mặc Thần hiện giờ là hoàng đế, chẳng lẽ còn có thể ở ngoài cung sao?”
Tuy không tiện gọi thẳng tên, nhưng nghĩ lại quan hệ thân thiết giữa họ, xưng hô vậy cũng không tính là vô lễ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT