Hơn 10 ngày họ chưa từng rời khỏi biệt viện của Kiều Thu Nguyệt, cũng chưa nhận được bất kỳ tin tức nào từ kinh thành truyền đến. Cứ như toàn bộ kinh thành bị phong toả, không ai có thể ra vào, càng chẳng thể đưa tin tức ra ngoài.
Trong biệt viện, ngoài mặt tuy yên ả, nhưng kỳ thực mấy ngày nay, Kiều Thu Nguyệt càng lúc càng nóng nảy. Hắn hận không thể tự thân chạy về kinh thành để dò xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nếu không phải có Tề Lam và Trần bá luôn bên cạnh khuyên nhủ, e rằng hắn đã sớm nhảy tường mà đi.
“Thu Nguyệt, ngươi đừng vội. Không có tin tức chính là tin tốt nhất. Đại ca ngươi, họ nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Sắp sang mùa thu nhưng ánh mặt trời ban trưa vẫn gay gắt, khiến cho lòng người càng thêm bức bối. Sau bữa trưa, mấy người bèn cùng nhau đến đình giữa vườn hóng mát. Vốn dĩ Tề Lam không nên có mặt, dù sao hắn là nam tử, ở cùng ba vị ca nhi cũng có phần không tiện. Nhưng hôm nay vừa thức dậy, hắn đã luôn thấy lòng bất an, mí mắt giật liên hồi, như thể có điềm chẳng lành sắp xảy đến.
Tề Lam không rõ đó là cảm giác gì, chỉ biết nó khiến hắn chẳng thể yên lòng. Dường như, không chỉ một mình hắn có cảm giác ấy, mà cả Kiều Thu Nguyệt hôm nay cũng trở nên bất an khác thường.
Tiếng tiểu phu lang dịu dàng an ủi bên tai, nhưng ánh mắt của Tề Lam lại dõi quanh, như đang tìm kiếm điều gì. Bất chợt, hắn thấy Trần bá đi ngang qua liền vội vàng đuổi theo.
“Tề công tử? Có điều gì phân phó?” Trần bá thấy Tề Lam gọi mình, không khỏi kinh ngạc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT