Khi Kiều Thu Nguyệt nói “nhà ta:” quả thật là chỉ nơi của riêng y, chứ không phải Kiều phủ. Nhìn biệt viện này tọa lạc ở ngoại ô kinh thành, cách xa phồn hoa đô hội, Tề Lam chợt cảm thấy tầm mắt và sức tưởng tượng của mình dường như đã bị giới hạn bởi cảnh bần hàn nơi thôn dã quá lâu.
“Tề công tử, Tô Phương nơi này là chỗ ta thường ở khi rảnh rỗi, tuy không có gì đặc sắc, nhưng được cái yên tĩnh vô cùng. Hơn nữa chung quanh cũng có đủ người bảo vệ, mỗi khi ta tới, cha và a sao cũng đều yên tâm.”
Vừa nói, Kiều Thu Nguyệt vừa thân thiết nắm tay Tô Phương, kéo đi về phía trước.
Tề Lam bên này âm thầm cảm khái: tiểu phu lang của mình lại sắp bị người ta đoạt mất rồi. Dù trong lòng dở khóc dở cười, nhưng hắn cũng tự giác buông tay ra, để y thoải mái trò chuyện.
Ngay sau đó là những tiếng kinh hô liên tục vang lên từ phía tiểu phu lang, xen lẫn với giọng nói đầy tự hào của Kiều Thu Nguyệt như khoe như mừng.
Cũng đúng thôi  nơi này mà y bảo là “tạm ở” kia mà! Nói là tiểu viện, nhưng thực chất là một biệt viện quy mô, tam tiến tam xuất sân trong sân ngoài. Phía sau tựa núi non trùng điệp, phía trước có dòng suối nhỏ róc rách chảy quanh. Trong vườn cây cối tươi tốt, hoa nở bốn mùa, núi giả nước chảy, hành lang uốn lượn quanh hồ sen trong vắt, thỉnh thoảng còn có vài con cá chép vảy vàng vảy hồng lượn lờ qua lại.
“Tiểu thúc! Tiểu thúc!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play