Một giấc ngủ dài vừa tỉnh, Tề Lam chỉ cảm thấy thân thể thư thái đến lạ thường, mệt mỏi chất chứa bấy lâu như thể tan biến trong khoảnh khắc.
"Phu quân, giờ này là canh mấy rồi?" Tô Phương vươn vai, vừa ngáp vừa từ bên cạnh phu quân ngồi dậy. Đôi mắt còn ngái ngủ đảo quanh bốn phía, ngơ ngác chẳng phân rõ bản thân đang ở nơi nào.
Tề Lam khẽ cử động cánh tay, cảm giác tê mỏi còn vương lại. Nhưng với hắn, điều đó đã quá quen thuộc, chẳng có gì đáng ngại. Hắn ôn tồn đáp: "Nhìn sắc trời, chắc cũng đã vào buổi chiều. Chúng ta nên mau chóng trở về thôi, không biết Tiểu Duyệt ở nhà một mình lâu vậy có hoảng sợ không."
"A! Tiểu Duyệt!" — Tô Phương vội vàng nhảy xuống đất, vẻ mặt đầy lo lắng — "Phu quân, nhanh lên nào! Tiểu Duyệt chắc đã tỉnh, ta lại chưa kịp nói là hôm nay chúng ta ở trên núi lâu như vậy..."
"Yên tâm đi, Tiểu Duyệt cũng chẳng phải lần đầu ở nhà một mình, không có việc gì đâu."
Tuy rằng miệng nói thong thả như thế, nhưng bước chân của Tề Lam lại không hề chậm trễ, lập tức theo sau tiểu phu lang mà vội vã xuống núi. Có điều, ngay khi đứng dậy, ánh mắt hắn bản năng đảo quanh bốn phía. Đáng tiếc, vẫn không phát hiện được dấu vết khả nghi nào.
Vậy thì, trong khoảnh khắc khi ý thức hắn dần chìm vào hư vô kia, rốt cuộc là ai đã đứng gần bên, lên tiếng nói chuyện?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT