Toàn thân tựa như lỗ chân lông đều mở ra, hít thở lấy từng luồng không khí mới mẻ, khiến Tề Lam có cảm giác khoan khoái khó tả. Cái loại suy yếu từ tận xương tủy như đang dần dần tiêu tán, sức lực bị bào mòn cũng theo đó chậm rãi quay về  không còn là thứ hồi phục hư ảo như trước nữa, mà là chân chính từng chút từng chút một trở lại.
Thấy tiểu phu lang bên cạnh vẫn đang dùng ánh mắt có phần quái dị nhìn mình, Tề Lam liền bật cười:
“Đừng lo, ta thật sự đang hồi phục rồi. Nếu có thể ở nơi này nghỉ thêm một thời gian, e là không gian cũng có thể sớm hồi phục mà sử dụng được.”
Hắn chọn một chỗ trống trải bên tảng đá lớn, ngồi xuống đất, sau đó thuận tay kéo tiểu phu lang ngồi bên cạnh mình. Hòn đá bóng loáng dưới thân vừa vặn đủ lớn để hai người nằm xuống. Không đợi Tô Phương kịp phản ứng, Tề Lam đã ôm y nằm xuống.
Sợ tiểu phu lang nhiễm lạnh, hắn còn ôm người vào trong ngực, ấm áp như ôm trân bảo.
“Phu... phu quân, nơi này... là ban ngày mà!” Tô Phương đỏ bừng mặt khi phát hiện mình bị phu quân ôm nằm xuống, luống cuống giãy giụa, đẩy đẩy vài cái nhưng hoàn toàn không nhúc nhích được. Không rõ là do mình quá yếu, hay do phu quân trở nên quá mạnh. Mặt đỏ đến nỗi như muốn bốc khói, y gấp giọng:
“Phu quân mau đứng lên... nếu, nếu bị người khác nhìn thấy... không hay đâu!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play