Phục Nhạn Bách giật mình tỉnh khỏi cơn ngẩn ngơ, vội nhét con dao găm vào tay nàng, giọng điệu thiếu kiên nhẫn.

"Đừng tưởng ta muốn ngươi mang về quả tim máu me be bét nào." Vẻ mặt hắn âm trầm, "Nơi này có quy củ riêng, cần phải thi hành hình phạt. Ngươi vừa đến, vậy tối nay bắt đầu với con hồ yêu kia đi. Chỉ cần đâm con dao này vào ngực hắn, sẽ khiến hắn cảm nhận được nỗi đau thấu xương của việc bị mổ tim. Đó gọi là 'xẻo tim hình'. Khi hình phạt có hiệu lực, những đường huyết tuyến trên dao cũng sẽ dài ra. Vậy nên, đừng hòng qua mặt ta."

Vừa lên đã chơi trò này sao?

Có phải nhanh quá không vậy.

Trì Bạch Du nắm chặt con dao găm, quả nhiên thấy trên thân đao có một rãnh dài hẹp, chắc là để chứa máu.

Nàng hỏi thêm: "Hắn có bị trói không?"

Nếu không thì khó làm lắm.

Dù sao thì con hồ yêu kia tám phần cũng là loại hung ác tột độ.

"Ngươi tự đi xem sẽ biết." Phục Nhạn Bách xoay người, chiếc áo bào trắng rũ xuống trên người hắn, trông có vẻ đặc biệt thoải mái, "Chỉ có một điều phải nhắc nhở ngươi, những ngục quan thường xuyên phụ trách thi hình, chưa ai sống quá một đêm."

Chuyện sống chết hệ trọng như vậy, hắn nói ra lại nhẹ nhàng đến lạ, âm cuối còn điểm xuyết ý cười.

"..."

Uy hiếp đó.

Chắc chắn là uy hiếp.

Chờ nàng tìm được cơ hội, nhất định cũng cho hắn nếm thử mùi đao chém cổ.

  •  

Sau khi Phục Nhạn Bách nói xong, Trì Bạch Du bị Thuật Hòa dẫn ra ngoài.

Trên đường rời khỏi phòng, nàng đánh giá vị "bí thư ngục giam", ý đồ moi móc chút thông tin từ hắn.

Khác hẳn với vẻ tùy tâm sở dục của Phục Nhạn Bách, "bí thư" này trầm lặng đến lạ.

Nàng còn nghi hắn mắc chứng cưỡng chế nhẹ — dù là dây lưng bên hông, hay vạt áo tay áo, đều vuốt thật chỉnh tề.

Vừa rồi lúc ra khỏi phòng, hắn lặp đi lặp lại nhìn ổ khóa mấy lần, đi được vài bước rồi lại quay đầu nhìn lại, như để xác định đã khóa kỹ hay chưa.

Sau khi đặt xấp sổ sách xuống, hắn cọ tay rất nhiều lần, lau xong khăn cũng trực tiếp dùng thuật pháp hủy đi.

...

Những chi tiết nhỏ nhặt như vậy đếm không xuể.

Đối diện với sự dò hỏi của nàng cũng vậy, căn bản không phản ứng, thậm chí sau khi ra khỏi phòng, liền bỏ mặc nàng ở đó, không nói một lời mà đi.

Giống như trong tiềm thức cảm thấy đi đường phải dẫm lên vạch trắng, nàng nghi hắn có phải cũng tự đặt ra nhiệm vụ cho mình: Hôm nay nói chuyện với người lạ quá mười chữ thì sẽ chết.

Trì Bạch Du đột nhiên nghĩ đến xấp sổ sách bày bừa trên bàn Phục Nhạn Bách.

Có một cấp trên như vậy, có một cấp dưới như vậy, hai người bọn họ chắc chắn đều rất vất vả.

Nhưng không sao.

Nàng đến rồi.

Vừa qua khỏi chỗ rẽ, nàng liếc nhìn xung quanh, sau đó từ trong túi áo lấy ra một quyển sổ bìa xanh.

Là thứ nàng vừa dùng ma thuật thuần thục lấy được.

Nàng vốn định bắt được Phục Nhạn Bách đang xem sổ sách, nên đã đổi vị trí hai quyển sổ trên bàn, tiện thể nhét tấm danh thiếp vào.

Nhưng Thuật Hòa lại ôm xấp mới đến.

Trong văn phòng, thư ký đưa lên dĩ nhiên là tin tức mới nhất, quan trọng nhất.

Nàng liền lại tiện tay đổi.

Trì Bạch Du ngồi xổm ở góc tường, mở sổ ra.

Quyển sổ này hiển nhiên mới được dùng, ghi lại không nhiều tin tức lắm, nhưng cũng may là hữu dụng, đều là tình hình của đám yêu kia.

Nàng lướt qua mấy dòng:

Giờ Tý, số mười ý đồ đốt kết giới, không thành;

Giờ Thìn, số ba và số mười đánh nhau ở trà thất;

Giờ Thìn một khắc, số mười đốt trà thất;

Giờ Hợi, số mười suýt ngộ sát số bốn;

...

Cái tên số mười này đúng là đồ quậy mà.

Sao toàn là hắn vậy.

Nàng xem lướt qua, cũng có được chút tin tức hữu dụng.

Xem thời gian ghi trên sổ, đám yêu chỉ bị nhốt trong phòng từ giờ Tý đến giờ Thìn — tức là từ 0 giờ đến 7 giờ sáng.

Đến giờ khác, dường như có thể tự do hoạt động trong một phạm vi nhất định, cũng có qua lại với nhau.

Nhưng trên này toàn dùng con số, không biết hồ yêu là số mấy.

Nàng lại lật xem, cuối cùng cũng tìm được chút manh mối —

Giữa trưa giờ Ngọ, số mười ý đồ đốt đuôi của số một, không thành.

"..."

Số mười.

Tuy ngươi quậy phá thật, nhưng cũng rất hữu dụng.

Tìm được số của hồ yêu rồi, nàng lại xem kỹ quyển sổ.

Nhưng đáng tiếc, số một chỉ xuất hiện một lần duy nhất.

Thông tin có thể dùng ít đến đáng thương.

Sổ sách chỉ có một ghi chép liên quan đến hồ yêu, không có nghĩa là nàng hoàn toàn không biết gì.

Tên số mười quậy phá làm đủ chuyện mà không đốt được đuôi hắn, vậy hồ yêu này pháp lực chắc chắn không thấp.

Hơn nữa là Phục Nhạn Bách chọn ra từ đám ác yêu hung quỷ để làm đối tượng thử thách, chắc chắn nguy hiểm hơn nàng tưởng.

Trì Bạch Du cất sổ, nhìn quanh bốn phía.

Khu nhà liên hoàn này tọa lạc giữa một khu đất rộng lớn, tòa nhà gỗ mà Phục Nhạn Bách nói đến trông đặc biệt nổi bật.

Không xa lắm.

Đi dọc theo con đường lát gạch xanh, lên trăm bậc thang, vòng qua hành lang, cuối cùng là tòa nhà gỗ ba tầng kia.

Khu đất rộng mười mẫu này tuy nằm trong Hư Vọng Cảnh, nhưng cũng có bốn mùa rõ ràng, lúc này mặt trời vẫn còn lơ lửng trên trời.

Nàng kiên nhẫn chờ, đến khi tà dương lặn, trăng lên, kim đồng hồ chỉ gần 0 giờ, nàng mới bước lên bậc thang.

Cửa lầu mở toang, trong đêm tối đen như miệng một con quái thú hung tàn, chờ đợi nuốt chửng nàng.

Vừa bước vào hành lang, nàng chợt quay lại, ngồi xuống ghế dài bên cạnh.

Tay xoa ngực, tim đập mỗi lúc một nặng nề.

Cái này khác gì đi chịu chết đâu.

Nói thật, khi Phục Nhạn Bách nhắc đến hồ yêu, trong đầu nàng toàn là đuôi xù, tai trắng, còn có tiếng kêu rừ rừ của hồ ly.

Nhưng đó đa số xuất hiện trên kênh thú cưng, hoặc trong mấy quyển truyện không thể nói tên.

Còn hiện tại nàng đang ở trong một quyển tiểu thuyết chí quái.

Hồ yêu rất có thể là một con hung thú cao mấy trượng, mặt xanh nanh trắng.

Một cái đuôi thép quật tới, đừng nói vuốt ve, chỉ sợ muốn đập nát nàng thành mấy khúc.

Trì Bạch Du nhíu mày, cuối cùng cũng đứng dậy.

Không thể cứ chần chừ mãi được.

Đến nước này, chỉ có thể cố gắng sống sót trước đã.

Vừa vào Yêu Lâu, nàng đã cảm thấy khó chịu.

Không phải kiểu chóng mặt hoa mắt, mà như có bông bịt kín trong phổi, nghẹn đến nàng khó thở.

Vào cửa là một đại sảnh, theo lời Phục Nhạn Bách, phòng của hồ yêu ở cuối hành lang bên trái.

Nàng cố gắng bước nhẹ chân, rẽ sang trái.

Hành lang đen ngòm, thứ đầu tiên nàng thấy là một cánh cửa gỗ đóng kín.

Trên cửa khắc chữ "Tam", ván cửa đầy những vết cào lộn xộn.

Nàng áng chừng, những vết cào kia cỡ hai ngón tay.

Không biết là con dã thú to lớn cỡ nào mới có thể cào ra những vết như vậy.

Số ba...

Nàng nhớ sổ sách có nhắc đến số ba từng đánh nhau với số mười ở trà thất.

Rất có thể cũng là một kẻ nóng tính.

Nàng không định xem nhiều, dời mắt đi.

"Ầm!"

"Ầm!!"

!

Trì Bạch Du giật mình lùi lại mấy bước vì tiếng động đột ngột, hô hấp cũng ngừng lại một nhịp.

Nàng nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ đang bị đập mạnh kia, không dám rời mắt.

Là yêu bên trong đang phá cửa?

Chỉ là ngẫu nhiên, hay... đã nhận ra sự tồn tại của nàng?

Sau tiếng động, nàng lại nghe thấy một tiếng gầm gừ đe dọa, còn có tiếng móng vuốt cào trên cửa gỗ chói tai.

Thứ âm thanh này, nàng chỉ nghe thấy ở những con chó sắp tấn công người.

Chẳng lẽ là chó?

Khuyển yêu gì đó.

Cũng may cánh cửa kia đủ chắc chắn, chịu được sự quậy phá này.

Nàng không muốn dừng lại lâu, tiếp tục đi.

Cánh cửa tiếp theo có số "Hai".

So với số ba, số hai yên tĩnh hơn nhiều, không phát ra chút động tĩnh nào.

Nàng cũng không thấy số hai trong sổ ghi chép.

Bình an vô sự đi qua cửa số hai, cuối cùng nàng cũng đến trước cửa phòng hồ yêu.

Cánh cửa đóng kín không có bất kỳ dấu vết nào, nàng hoàn toàn không biết gì về tình hình bên trong — trên tường không có cửa sổ, vừa rồi nàng vòng ra phía sau xem, cũng không có.

Trì Bạch Du thử nhìn qua khe cửa, nhưng chỉ thấy một mảnh đen ngòm.

Không nghe thấy tiếng gì.

Kệ vậy.

Nàng lấy sợi dây thép mảnh từ tay áo ra, móc vào ổ khóa trên cửa, tính cạy cửa.

Mở loại khóa này không khó với nàng — để tăng thêm tính kích thích cho màn trốn thoát, bên ngoài rương thường quấn dây thép, lại thêm khóa móc.

Nàng không thể dùng phép thuật thật mà chạy ra được.

Không mấy chốc nàng đã mở được khóa, đợi nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay, nàng mới đẩy cửa ra.

Khác với một mảnh đen ngòm nhìn từ khe cửa, sau khi mở ra, trong phòng đèn đuốc sáng trưng.

Hơn nữa rất rộng rãi, so với nhìn từ bên ngoài lớn hơn nhiều.

Ngoài sảnh chính, bên trong dường như còn có phòng, cửa phòng khép hờ sau tấm bình phong khắc gỗ.

Khi nàng đẩy cửa ra, có người từ sau bình phong chậm rãi bước ra.

Là một nam nhân áo trắng, mái tóc dài màu bạc buộc thấp, rũ xuống từ vai phải, gần đuôi tóc buộc một sợi tơ hồng.

Thần thái cao ngạo, phóng khoáng tùy ý.

Nhưng không biết vì sao, luôn khiến nàng nhớ đến những nhân vật anime sớm nhất bị cho "lãnh tiện lợi".

"Ai?" Nam nhân mở miệng, giọng nói cũng như ngọc.

Trì Bạch Du không bị vẻ ngoài mê hoặc của con hồ yêu này đánh lừa, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt xám nhạt không ánh sáng kia, sự căng thẳng trong nàng có một thoáng dịu đi.

Cũng lúc này, nàng nhận ra nhiều điều khác thường —

Hắn đi rất chậm, đầu hơi nghiêng khi di chuyển. Dù nàng đứng ngay cửa, hắn vẫn không nhìn về phía này, mà dựa vào thính giác để phân biệt động tĩnh.

Không nhìn thấy sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play